Gặp Bạn Thân

Chương 3

Tiếng chụp ảnh phát ra từ điện thoại không ngớt, tôi vội ngồi xuống sofa mở wechat khoe với bạn thân.

Tôi gửi một trong số những bức ảnh mình vừa chụp được.

"Cưng à, tớ thuê chung cư có hời rồi!"

Mấy phút sau.

"Tớ đang bận, call video đi!"

Tôi ấn gọi. Tu... tu...

"Cậu lại tìm được tiểu thịt tươi nào nữa?" Người bên kia bắt máy, như đã quá quen với chuyện này, bạn thân tôi hỏi một cách đầy dứt khoát.

Cô ấy tên Vương Tử Khâm, bằng tuổi với tôi. Tôi và Tử Khâm là bạn thân học cùng cấp hai và cấp 3 chơi với nhau cho đến giờ.

"Lần này khác, lần này khác!"

"Cưng không thấy thân hình của người này cực kì quyến rũ sao?"

Tiếng thở dài của Vương Tử Khâm vọng đến tai tôi, tôi để ý rất kĩ rồi hỏi: "Sao vậy?"

"Gia đình bắt mình đi xem mắt!"

Tôi hóa đá luôn, thì ra bạn thân mình cũng giống mình.

Tôi cũng bắt đầu thở dài, than: "Chúng ta giống nhau đấy, mẹ tớ bắt tớ ngày mai tham gia tiệc đính hôn cho tớ..."

Còn chưa dứt lời thì Tử Khâm đã giật thót mình hét vào loa điện thoại, ôi cái tai của tôi!

"Cái gì? Anh cậu phải đính hôn? Tại sao?"

"..."

"Không phải anh mình, mà là mình!"

Tiếng Tử Khâm bắt đầu gượng gạo: "Ha... Haha... Cậu đính hôn, không phải anh cậu!"

Tôi nhíu mày, tặc lưỡi: "Này, sao mình thấy cậu còn quan tâm hôn sự của anh mình hơn là người bạn thân này vậy?"



"Đâu có đâu, sáng mai hai đứa mình hẹn gặp ở chỗ cũ nha?"

Tôi chỉ "hừm" một tiếng rồi cúp máy, mở album điện thoại ra nhìn lại mấy tấm ảnh vừa chụp, lại cười tủm tỉm mà không ngừng cảm thán:

"Đẹp phết!"

Khuya hôm đó.

Tôi đã mơ thấy một cảnh tượng cực kì quen thuộc. Trước mặt tôi là một người đàn ông rất cao lớn, nhưng nhìn lại rất giống tiểu thịt tươi mà tôi ao ước. Anh ta cứ thế mà đi thẳng, tôi chạy theo phía sau. Rồi một giọng nói của phụ nữ cất lên:

"Ngạn!"

Sao lại giống giọng tôi đến vậy? "Ngạn" là ai?

Người đàn ông đó từ từ quay mặt lại như nghe thấy có người gọi mình, bấy giờ tôi mới nhìn rõ khuôn mặt này. Một khuôn mặt hoàn hảo đến không tì vết. Đẹp trai quá! Xứng đáng làm tiểu thịt tươi của mình. Chắc chắn là đang mơ mộng xuân rồi, tôi giật mình tỉnh dậy vì tiếng cười lớn của mình.

Ngủ mà cũng cười cho được, giờ đã là lúc nào rồi nhỉ?

Tôi lấy đồng hồ báo thức đang để trên bàn xem giờ, thì ra trời đã sáng rồi. Vừa mới mở mắt ra đã thấy cả đống đồ đạc chưa được sắp xếp gọn gàng, tôi nhìn tụi nó rồi thở dài, vò đầu một chút xong rời khỏi giường.

Tám giờ sáng tại tiệm cà phê.

Ting ling. Tôi mở cửa đi vào, tiếng chuông gió cứ nhè nhẹ phảng phất treo ngay trước cửa. Vừa đến đã thấy Tử Khâm ở đó, tôi đi lại bàn, ngồi cái bịch xuống ghế.

"Surprised?"

Cô bạn thân của tôi đang cầm điện thoại lướt lướt thì bị tôi làm cho giật mình đến thót tim, cậu ấy ôm ngực rồi hít thở.

"Cậu xuất hiện một cách bình thường có được không?"

Trước mặt tôi đây là một cô gái cực kỳ xinh đẹp, mái tóc dài thướt tha mỗi tội nhuộm qua màu vàng kim rồi nên không còn giữ được màu đen tuyền siêu đẹp của mái tóc nữa. Bờ môi thì cong đến quyến rũ khỏi phải nói, nói chung tương đương với câu hoa nhường nguyệt thẹn. Hồi cấp hai và cấp ba có cả khối con trai theo đuổi, nhưng có vẻ hồi đó cậu ấy đã có người mình thích rồi thì phải.

"Cưng à, cậu thấy hôm nay mình có khác gì không?" Tôi hỏi.

Tử Khâm nhìn sơ một lượt rồi bĩu môi, chán nản tiếp tục lướt điện thoại: "Có khác gì đâu?"

"Bộ cậu không thấy mình vừa đi làm từ tóc mái bằng qua mái Hàn sao?" Tôi nhảy dựng lên, nhíu mày nhìn cô bạn thân.

"Bỏ qua chuyện đó đi, tớ nhờ cậu một việc!" Tử Khâm bỏ điện thoại xuống, nghiêm túc nhìn tôi.



Tôi nhìn cô, tự nhiên không khí thay đổi không được tự nhiên cho lắm, chắc chắn có chuyện chẳng lành. Tôi liếc mắt nhìn phục vụ, vẫy vẫy tay ra hiệu.

"Chị cần dùng gì ạ?"

"Cho tôi cốc nước lọc!"

"Vâng!"

Rồi lại quay mặt qua nhìn Tử Khâm, nhỏ đó vẫn còn nhìn tôi kìa trời, tôi mới thở dài hỏi:

"Nhờ việc gì?"

"Cậu giúp mình đi xem mắt đi!"

Vừa nghe xong cả người tôi như hóa đá luôn, đợi câu nói đó thông vào đến não rồi mới phản ứng lại, lập tức đứng lên không khống chế được mà to giọng:

"Cậu điên à? Người đi xem mắt là cậu đâu phải là mình?"

"Suỵt suỵt..." Tử Khâm lập tức ra hiệu kêu tôi nhỏ giọng.

Tôi đơ ra, quay mặt ra đằng sau và cả đằng trước. Cả một đám người đang nhìn chằm chằm tôi, tôi cười gượng nhìn mọi người rồi từ từ ngồi xuống.

Với tình huống khó xử thế này chỉ cần một nụ cười thật tự tin...

Tự nhiên thấy quê quá, tôi vội ghé sát lại nói nhỏ với Tử Khâm.

"Sao cậu không đi đi?"

Tử Khâm cũng ghé người gần lại: "Về khoản này tớ không có kinh nghiệm bằng cậu, chỉ cần cậu làm cho đối phương không có thiện cảm với mình là được rồi!"

Tôi cố ý "e hèm" vài tiếng, ý chỉ ra hiệu cái gì đó rồi xoa xoa hai ngón tay trái và phải lại với nhau. Tử Khâm bĩu môi, hiểu được tôi muốn nói gì.

"Làm xong mình bao cậu đi ăn!"

Tôi trở mặt ngay lập tức: "Thành giao. Nói đi, xem mắt ở đâu?"

"Khách sạn Y ở đường X!"

Đợi chút đã, sao nghe quen vậy nhỉ? Chẳng phải khách sạn mà nhà tôi tổ chức tiệc đính hôn cũng cùng địa chỉ này sao?