Con mồi

Chương 2

Tài xế vẫn luôn ngồi chờ ở trong xe.

Lương Phong đi theo Thẩm Di Châu đến bãi đỗ xe dưới hầm, dọc theo đường đi cũng không nói thêm lời nào.

Vẻ mặt của anh trông hơi buồn ngủ. Bãi đỗ xe dưới hầm có màu trắng lạnh lẽo, khiến người khác sinh ra loại cảm giác hoang vắng.

Lương Phong đi phía sau anh, cách anh không xa nhưng cũng chẳng gần. Lúc này khi hai người không nói lời nào thì cô mới có nhiều thời gian để đánh giá anh.

Anh cao hơn cô rất nhiều, vai vừa rộng vừa thẳng, giống như cây tùng bách cứng cáp. Từ trong xương cốt của anh có một loại cảm giác khó nắm bắt khiến người khác cảm thấy bất an.

Hai người đi đến trước xe, Thẩm Di Châu chợt nghiêng đầu nhìn cô.

Lương Phong không hề tránh né, cũng không sợ anh biết mình đang quan sát anh.

“Gan cũng lớn thật đấy.” Anh cười.

“Dù sao cũng đã theo đến đây rồi.” Lương Phong nói xong thì cũng nhếch miệng cười.

Thẩm Di Châu hơi dựa vào thân xe, ánh mắt đảo quanh khắp khuôn mặt cô.

Bỗng nhiên anh vươn tay ra, dùng mu bàn tay của mình sờ vào cánh tay đang lộ ra ngoài của cô.

“Có lạnh không?”

“Lên xe sẽ không lạnh.” Cô nở nụ cười, ánh mắt dán chặt lên người Thẩm Di Châu.

Thẩm Di Châu khẽ cười thành tiếng.

Nhưng nụ cười đó không phải thật sự cảm thấy thú vị nên mới cười, chỉ sợ là anh đã sớm gặp nhiều người ra vẻ “Giả vờ mạnh mẽ” thế này rồi.

Lưng Lương Phong đổ đầy mồ hôi lạnh, cô nghe thấy anh nói:

“Thế lên xe đi.”

Thẩm Di Châu nói xong thì đứng thẳng người dậy, sau đó anh đi vòng qua phía bên kia rồi lên xe.

Tài xế đã đứng chờ sẵn từ lâu cũng bước tới mở cửa xe cho Lương Phong.

“Mời cô lên xe.”

Lương Phong nghiêng đầu nói cảm ơn với ông ấy. Vẻ châm chọc thoáng qua rồi lại biến mất, chẳng lẽ ông ấy không phát hiện ra “Cô gái” lúc đến và “Cô gái” lúc này đã đổi thành người khác rồi sao? Hay là nói, dù “Cô gái” có là ai thì cũng chẳng có ai thèm quan tâm.

Lúc ngồi vào xe, Lương Phong cảm thấy chắc là không có ai quan tâm.

Bên trong xe, khi cô ngồi xuống, ghế da mềm mại tỏa ra mùi thơm nhè nhẹ.

Thẩm Di Châu dựa lưng vào ghế rồi đưa tay nhấn nút mở cửa sổ xuống một nửa.

Tài xế cũng không hỏi gì mà trực tiếp lái xe đưa hai người rời khỏi bãi đỗ xe.

Lương Phong có chút bất an nhìn lướt qua bên ngoài cửa sổ, những lời vốn dĩ đã chuẩn bị xong trong đầu cũng không thể nói ra khỏi miệng.

Không biết phải bắt đầu như thế nào, không biết phải biểu hiện thế nào mới gọi là tự nhiên.

Quan trọng hơn là, anh căn bản không hề nói chiếc xe này sẽ được lái đến đâu.

“Sợ như thế mà vẫn lên xe sao?” Trong xe, Thẩm Di Châu bỗng nói.

Lương Phong lập tức quay đầu sang nhìn anh, cửa sổ xe hé mở đón luồng gió liên tục thổi vào.

Tóc trên trán anh khẽ đung đưa, ánh mắt nhìn xuống gò má của Lương Phong. Vẻ mặt của anh dịu dàng giống như thật sự quan tâm cô, nhưng sâu trong đôi mắt kia lại rất lạnh lẽo.

Lương Phong im lặng một giây.

“Không có.”

Thẩm Di Châu cười, ánh mắt nhìn vào khoảng cách giữa hai người họ: “Thế sao lại ngồi cách xa tôi thế?”

Lời vừa nói ra, cả người Lương Phong đều bị sự nóng và lạnh thay phiên chiếm đóng, chóp mũi cô tuôn ra một lớp mồ hôi mỏng.

Cô ngồi cách xa anh quá.

Sau lưng cô gần như dán sát vào một bên cửa xe rồi.

Nhưng vào lúc cô chuẩn bị điều chỉnh tư thế ngồi thì lại nghe Thẩm Di Châu lạnh nhạt nói:

“Tùy ý thôi, tôi cũng không ăn cô.”

Anh nói xong thì nhấn nút mở hết cửa kính xe xuống.

Gió lạnh thổi vào càng nhiều hơn, Lương Phong không kiềm chế được mà rùng mình một cái.

Lời chuẩn bị sẵn trong đầu cũng khó mà nói thành lời.

Cho dù có nói thế nào cũng sẽ cảm thấy có chút ép buộc, nói thế nào cũng không lọt tai, người nghe cũng sẽ không thoải mái.

Chi bằng không nói.

Một lát sau, trong lòng Lương Phong đã hạ được quyết tâm.

Hôm nay thật sự thất bại rồi, có lẽ cô không nên ngồi vào chiếc xe này.

Sự thất bại và chán nản dâng lên trong lòng, sau đó cô không còn ôm mong đợi gì nữa nên cũng dần bình tĩnh lại.

“Phía trước có chỗ nào tiện thì cho tôi xuống xe đi.” Lương Phong mở miệng nói.

Thẩm Di Châu đưa mắt nhìn sang, ánh nhìn này của anh mang thêm mấy phần tìm tòi và nghiên cứu.

“Quên hỏi địa chỉ nhà cô, là lỗi của tôi.” Sắc mặt vẫn như cũ, sau đó anh nói tiếp: “Cô nói địa chỉ cho tài xế đi, chắc chắn sẽ đưa cô trở về.”

Cho dù trong lòng Thẩm Di Châu có nghĩ như nào, nhưng vẻ mặt anh thật ra không hề khiến Lương Phong cảm thấy khó chịu.

Lương Phong cũng nghe theo “Ý tốt” của anh, trước tiên cô nói cảm ơn anh, sau đó lại nói địa chỉ cho tài xế.

Hoàn toàn là hướng ngược lại.

Tài xế cũng nhanh chóng quay đầu ở ngã tư tiếp theo.

Lương Phong có loại ảo giác vừa sống sót qua tai nạn, thì ra vừa nãy anh thật sự mở lời bắt chuyện với cô.

Không phải là cô vẫn chưa chuẩn bị xong.

Chỉ là nhanh quá.

Cô sợ mình không làm được.

Chiếc xe nhanh chóng lái đến con đường Lương Phong cảm thấy quen thuộc, sau đó cô cũng từ từ thả lỏng người.

Cô không muốn nói chuyện quá nhiều với Thẩm Di Châu, nên cô dứt khoát nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Khung cảnh đường phố vào mùa thu trông rất vắng vẻ, những chiếc lá nối tiếp nhau rơi xuống đường.

Ngọn đèn đường phía trên cao hắt ánh sáng ẩm ướt xuống con đường màu đen, bây giờ Lương Phong mới biết thì ra trời đã đổ mưa được một lúc rồi.

Chẳng trách lại lạnh như thế.

Hai tay cô vô thức siết chặt lại, cũng cảm nhận được cửa sổ sau lưng đã được đóng lại rồi.



Nghe theo suy nghĩ lúc đầu, cô vẫn muốn giả vờ không biết gì cả.

Nhưng Lương Phong vẫn quay người sang: “Cảm ơn.”

Thẩm Di Châu gật đầu nhẹ một cái.

Lúc này xe đã lái vào một con đường mòn với ánh đèn thưa thớt, chỉ có những ngọn đèn neon đầy màu sắc vô cùng đẹp ở hai bên đường, xuyên qua cửa kính mà lướt qua Lương Phong.

Dưới ánh đèn mờ tối càng khiến cho một vài đường nét trên khuôn mặt cô trở nên nổi bật hơn.

“Em có chút giống một người bạn của tôi.” Thẩm Di Châu bỗng mở miệng nói.

Lương Phong mở to mắt nhìn: “Vậy chắc là tôi trèo cao rồi.”

Hình như Thẩm Di Châu thấy thú vị khi bỗng nhiên cô lại “Nói nhiều” như thế, cho nên anh cười lớn.

“Em đẹp hơn rất nhiều.”

Lương Phong dừng lại một chút: “Chẳng trách nhiều cô gái mê đắm anh như thế.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Tôi chưa từng nói qua những lời này với người khác.” Khóe miệng Thẩm Di Châu cong lên một nụ cười có mấy phần mỉa mai.

Đôi mắt đen nhánh giống như thật sự có thể nhìn thấu lòng cô, Lương Phong có chút hối hận vì mình đã quay đầu lại.

“... Vậy ý của anh là, tôi là người duy nhất sao?” Cô ngước ánh mắt uy hiếp lên nhìn anh rồi mỉm cười.

Thẩm Di Châu không bày tỏ ý kiến mà chỉ nhướn mày: “Em cảm thấy phải thì chính là phải.”

Lương Phong không biết nên trả lời câu này thế nào. Miệng cô mấp máy một chút, cuối cùng vẫn chỉ cười một tiếng.

Lại quay đầu đi.

Tài xế dừng xe dưới tầng nhà của Lương Phong.

Lương Phong mở cửa xe, một chân giẫm xuống mặt đất kiên cố bên ngoài, lúc này cô mới miễn cưỡng cảm thấy ổn định trong lòng.

Cô quay đầu nhìn Thẩm Di Châu rồi lộ ra một nụ cười thoải mái nhất trong tối nay. Đuôi mắt xếch lên giống như đuôi hồ ly, giọng nói cũng không hề cẩn thận như khi nãy, âm thanh trong trẻo như chiếc chuông bạc: “Tối nay cảm ơn anh, có duyên gặp lại.”

Cô nói xong cũng không đợi Thẩm Di Châu trả lời mà liền xoay người đóng cửa xe rồi đi lên nhà của mình.

Trong khoang xe trở nên yên tĩnh lần nữa.

Thẩm Di Châu hạ cửa kính xe xuống để càng nhiều gió lạnh thổi vào hơn.

“Đi về thôi.”

“Vâng, ông chủ.”

-

Vẻ mặt của Lương Phong vẫn bình tĩnh cho đến khi cô lên đến tầng ba rồi mở cửa ra.

Ngay sau khi vào nhà và đóng cửa lại, cô đã thở dài một hơi, sau đó cô men theo cửa đi đến ghế sô pha rồi ngồi xuống, ngã vật sang một bên, lúc này cô mới nghe được tiếng tim đập liên hồi của mình.

Bình tĩnh được một lúc lâu, Lương Phong mới lấy điện thoại của mình ra.

Cô tắt chế độ im lặng đi, sau đó có mấy tin nhắn của Nghiêm Sâm nhảy lên thanh thông báo, đều hỏi cô là tiến triển thế nào rồi.

Lương Phong ngồi thẳng người dậy, do dự một lúc rồi cô trả lời anh ta: Không tiến triển chút nào.

Nghiêm Sâm lập tức gọi điện đến.

Lương Phong nói với Nghiêm Sâm rằng Thẩm Di Châu không hẳn là dễ gần như tưởng tượng của anh ta.

“Thế em có ngồi lên xe của anh ta không?”

“Ngồi lên xe của anh ta thì có là gì chứ.” Lương Phong đi vào phòng ngủ rồi ngồi xuống mép giường: “Anh ta không giống người tốt lành gì cả.”

“Vốn dĩ anh ta cũng chẳng phải người tốt.” Nghiêm Sâm giúp cô đưa ra kết luận: “Dù sao em cũng đã đi được bước đầu tiên rồi, không còn lý do nào để từ bỏ nữa.”

“Anh không hiểu.” Lương Phong không biết nên giải thích như thế nào với anh ta về chuyện cô ở trên xe Thẩm Di Châu, sau đó đã bị anh tùy ý làm khó, để ý đến và anh đã nhìn thấu sự sợ hãi đến run lên của cô, anh cười lạnh hết lần này đến lần khác, lời mà anh nói ra cũng không ai có thể khiển trách được.

“Lương Phong, tôi không hiểu cảm giác bây giờ của em là gì, nhưng em có những điểm tốt mà người khác không có, bây giờ em từ bỏ thì em có cam lòng không. Trước kia em không muốn cúi đầu làm chuyện này thì cũng thôi đi, nhưng lần này là do bản thân em tự đồng ý, tôi cũng không hề ép buộc em.”

Giọng nói của Nghiêm Sâm có chút khó nghe, nhưng Lương Phong biết điều anh ta nói là thật.

Trong lòng bỗng trở nên buồn bực, cô im lặng một lúc.

“Hay là gửi lịch trình sau đó của anh ta cho tôi đi, tôi thử lại lần nữa.”

Nghiêm Sâm lập tức cười lớn: “Đúng vậy, đừng vội, tôi dạy cho em.”

Cuộc gọi này nhanh chóng kết thúc, sau đó Lương Phong đứng dậy đi lên sân thượng hút một điếu thuốc.

Bên ngoài chẳng biết đã bắt đầu mưa lại từ lúc nào, hạt mưa vừa to vừa nhiều, giống như sương mù kéo đến dày đặc.

Chẳng biết thế nào mà Lương Phong lại nghĩ đến dáng vẻ của anh trên sân thượng khi nãy, không thấy rõ đường nét và biểu cảm trên khuôn mặt của anh. Cũng giống như đứng trong sương mù, khiến người ta càng muốn đến gần để nhìn rõ hơn.

Mà thứ càng nguy hiểm thì càng khiến người ta bị mê hoặc.

Thiêu thân lao đầu vào lửa, có lẽ cả đời này cũng không biết rốt cuộc thì ngọn lửa đó đại diện cho cái gì.

Sau khi ở nhà nghỉ ngơi một ngày, Lương Phong vẫn đi đến studio như bình thường.

Nói là studio, thật ra giống một cơ sở tư nhân quy mô nhỏ hơn. Bà chủ của studio tên là Bành Vũ, khi còn trẻ cũng được xem là người nổi tiếng trên mạng. Nhờ sự phát triển của thời đại truyền thông kỹ thuật số mà cô ấy kiếm được rất nhiều tiền. Sau này tuổi lớn hơn chút thì lùi về phía sau hậu trường bắt đầu kinh doanh quần áo để tiếp tục kiếm tiền.

Trong studio, ngoại trừ một vài nhân viên vận hành và nhân viên hành chính cần thiết ra thì còn lại chính là ba ma-nơ-canh, hai nhân viên thiết kế thời trang và một anh trai quay phim, chụp hình. Hai năm trước, Lương Phong đến studio này, khi đó cô có lập một tài khoản Weibo để thỉnh thoảng đăng các trang phục do cô thiết kế và cắt may, nhưng không quá nổi tiếng, chỉ có hai nghìn người theo dõi. Ai ngờ Bành Vũ vừa khéo đang tìm một nhà thiết kế, liếc mắt một cái đã lập tức nhìn trúng cô.

Bành Vũ cũng không để ý đến trình độ học vấn của Lương Phong, mà Lương Phong cũng nhìn trúng cơ hội được tiếp tục thiết kế trang phục ở chỗ Bành Vũ, vì thế mấy năm nay hai người làm việc với nhau rất vui vẻ.

Buổi sáng khi Lương Phong đến studio thì thấy hai người mẫu đang mặc thử quần áo để lát nữa chụp ảnh, cho nên cô đi đến giúp các cô ấy sửa lại quần áo một chút, chỗ nào không vừa ý thì cô sẽ dùng kim may cẩn thận khâu lại.

Hai người mẫu này đều có tài khoản với lượng người theo dõi riêng, một người tên là Trần Hàm, mặc dù không tính là nổi tiếng trên mạng nhưng người hâm mộ trên Weibo cũng có đến hai, ba trăm nghìn.

Lương Phong giúp các cô ấy chỉnh lại quần áo một lát thì nghe hai người nhiều chuyện bàn tán với nhau.

“Cái cô gái tên Lạc Sinh nổi tiếng trên mạng đấy, cậu có biết không?” Trần Hàm nói.

“Tớ biết chứ, hôm trước bị người ta chụp ảnh ở triển lãm tại bảo tàng mỹ thuật cùng với một anh trai đẹp, sau đó lên tận hotsearch chứ gì.”

“Cậu có biết người đàn ông đó là ai không?”

“Tớ đâu biết được, là bạn trai cô ta à.”

“Không phải nhé!”

Khi đang nói chuyện, Trần Hàm khẽ động đậy, Lương Phong lập tức giữ lấy eo cô ấy:

“Cẩn thận, tôi đang khâu đấy.”

“À à.” Trần Hàm cười một chút như xin lỗi rồi lại tiếp tục nói với người bên cạnh: “Cô ta giỏi thật đấy, người trên ảnh là Thẩm Di Châu đấy!”

“Thật hay giả thế?!”

Cô gái bên cạnh kêu lên một tiếng, cây kim trong tay Lương Phong cũng dừng lại.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net



“Chỗ của tôi xong rồi chứ?” Trần Hàm cúi đầu kiểm tra.

Lương Phong dứt khoát rút kim lại: “Được rồi.”

Khi hai người đang nói chuyện, cô tính rời đi thì lại nghe thấy Trần Hàm đắc ý nói:

“Cuối tuần này là sinh nhật tớ, tớ sẽ mời cô gái Lạc Sinh đó.”

“Cậu biết cô ta sao?”

“Có kết bạn trên Weibo, cô ta nói sẽ đến.”

“Thế Thẩm Di Châu cũng đến sao?”

“Cậu nghĩ sao?” Trần Hàm nở nụ cười có chút “Không có ý tốt”, trái lại cô ấy cũng không phải muốn cướp lấy trái tim của Thẩm Di Châu, chỉ là cô ấy muốn nhìn thử xem cuối cùng người này có dáng vẻ thế nào, có thật sự tốt đẹp như trong miệng người khác nói hay không.

Lương Phong lùi ra khỏi vị trí chụp hình và đứng bên cạnh sửa lại sản phẩm, sau đó bỗng nghe thấy Trần Hàm gọi tên cô:

“Lương Phong, ngày đó cô cũng phải đến đấy nhé! Mặc đẹp một chút, hãy đem lại mặt mũi cho Juicy Joy của chúng ta đấy!”

Lương Phong quay đầu nhìn cô ấy, trên mặt lộ ra nụ cười nhẹ. Giống như bình thường mà trả lời, cô nói: “Tôi chắc chắn là phải đi rồi.”

-

Khoảng thời gian ngắn hơn rất nhiều so với dự tính của Lương Phong, nhưng nếu cô bỏ lỡ lần này thì cũng không biết lần sau gặp lại là bao giờ.

Lương Phong nói qua chuyện này cho Nghiêm Sâm biết, sau đó Nghiêm Sâm nói cô lần này “Nhiệt tình hơn chút nữa.”

Quả thật, Lương Phong khó mà tiếp thu được định nghĩa sự “Nhiệt tình” của anh ta, miệng cô úp úp mở mở với anh ta cho xong chuyện.

Chiều thứ bảy, Lương Phong đến phòng bao mà Trần Hàm đã đặt trước từ rất sớm. Cũng có mấy đồng nghiệp khác trong studio đến. Bành Vũ đang ở một bên chơi điện thoại, khi thấy Lương Phong đến thì gọi cô lại gần.

“Bộ đồ này của em cũng đẹp thật đấy.” Đó là thói quen khi làm việc của Bành Vũ, ánh mắt đầu tiên của cô ấy đều dùng để quan sát quần áo của người khác.

Lương Phong vừa ngồi xuống vừa nói: “Lần trước trong studio có một đoạn vải to không cần dùng nữa, nên em tự cắt may đấy.”

Một bộ đồ dệt kim màu trắng mỏng manh chống chọi với nhiệt độ của mùa thu.

Lương Phong dùng đoạn vải đó để cắt thành một bộ váy ngắn, vạt áo thì dùng kéo cắt tùy theo ý cô, khi cô ngồi xuống làm lộ ra nửa phần eo vừa trắng vừa nhỏ.

Hôm nay cô không uốn tóc, mái tóc đen dày che kín bả vai đang hở ra, khiến người ta nhìn không ra đây cuối cùng là phóng túng hay khôn khéo.

Bành Vũ cũng không nhịn được mà đưa tay sờ sờ eo cô.

Ngay sau đó hai người cùng nhau bật cười thành tiếng.

“Lúc còn trẻ, chị cũng gầy như em vậy nè.”

“Bây giờ chị vẫn như thế mà.” Lương Phong nói.

“Không so sánh được.”

Trong phòng bao cũng có không ít bạn của Trần Hàm đang từ từ đến, có mấy người đã ở bục hát karaoke nhao nhao muốn thử.

Lương Phong vẫn luôn nói chuyện với Bành Vũ.

Rất ồn ào.

Lương Phong vén một bên tóc của mình lên rồi cô đối diện với cửa phòng bao.

“Cạch” một tiếng vang nhỏ.

Sau đó, cánh cửa bị người khác đẩy ra.

Một vài người có lẽ trời sinh đã tự có năng lực thu hút ánh nhìn, bây giờ Lương Phong cũng không biết đây có phải là ảo giác của cô hay không.

Trong phòng bao, âm thanh trở nên xa xôi và nhỏ bé lạ thường. Mọi người khép miệng lại, ánh mắt không nhịn được mà nhìn nơi anh đang đứng.

Ở cửa, Thẩm Di Châu nhẹ nhàng gật đầu xem như chào hỏi mọi người. Ánh mắt anh quét qua, vừa khéo nhìn thấy gò má đang xoay lại của Lương Phong.

Cô quay trở lại cuộc trò chuyện với Bành Vũ đang ở bên cạnh. Nhưng tiếng tim đập quá lớn. Thật ra cô đã không còn nghe rõ Bành Vũ đang nói gì nữa rồi. Bên tai chỉ tìm được giọng nói thì thầm thật thấp ở chỗ cánh cửa kia, không biết rốt cuộc họ đang nói cái gì.

Một lát sau, cô nghe Trần Hàm nói:

“Vào trong trước đi, tìm chỗ ngồi xuống đã.”

Đôi chân kia bước vào bên trong.

Lương Phong cố ý đưa lưng về phía mọi chuyện đang xảy ra ở trước cửa, cũng không hề đưa mắt nhìn.

Trần Hàm đặt một phòng bao rất lớn và sang trọng.

Bọn họ ngồi nhưng không hề cảm thấy chật chội, giữa người với người cũng có chút chỗ trống dư dả.

Họ có thể tùy ý ngồi cách vị trí của Lương Phong cả nghìn dặm.

Lo lắng đề phòng mất một lúc lâu. Trong miệng Lương Phong còn có mùi máu tanh nhàn nhạt. Sau đó cô nhận thấy được một sức lực nặng nề đang rơi xuống bên cạnh cô.

Răng cũng sắp gãy rồi.

Mùi cam bergamot đang bao trùm lấy cô.

Người cô hướng về phía trước, không nhìn thấy anh. Nhưng cô có thể biết được rõ ràng lúc này anh đang dựa vào ghế sô pha và nhìn cô từ phía sau.

Cuộc nói chuyện với Bành Vũ đã kết thúc từ lâu rồi.

Cô bị phân tâm rất lâu.

Lương Phong đang suy nghĩ phải làm sao để nói chuyện với anh thì bỗng nhiên cô nghe thấy một giọng nói trầm thấp truyền đến từ phía sau.

“Lần sau có thể trực tiếp gọi điện cho tôi.”

Anh dựa gần quá.

Hai chân anh đang mở rộng nên chạm phải đầu gối sáng bóng của cô.

Đoán chừng đây là sự ác ý không chút che đậy trong lời nói được bao bọc ở bên ngoài bằng một lớp da cừu.

Không còn lựa chọn, cũng là trăm phương nghìn kế mà cô định nghĩa ra trong lần này.

Tim của Lương Phong như muốn nhảy ra khỏi miệng, nhưng cô vẫn không quay đầu lại. Cô chỉ đưa tay sờ sờ một điếu thuốc, kẹp ở giữa ngón tay rồi xoa xoa, mở miệng nói: “Nhưng mà tôi cũng không có số của anh.” Giọng nói dịu dàng như đang hờn dỗi, trách móc.

Giọng nói của cô rất cẩn thận và lo lắng anh sẽ cảm thấy cô phiền.

Khói thuốc trắng như tuyết đã bị nhào nặn nên có vài nếp gấp nhàn nhạt.

Sau lưng rất lâu vẫn chưa có động tĩnh gì.

Lương Phong không dám quay đầu lại nhìn anh, thế nhưng lại có chút giống dáng vẻ của người phụ nữ không chịu khuất phục.

Tinh thần của cô đang xoắn chặt lại thành một sợi tơ mỏng càng ngày càng căng lên. Ngay lúc sắp đứt lìa thì cô bỗng nhiên phát hiện một bàn tay phủ lên sau lưng cô.

Một cơn ớn lạnh chạy dọc từ sống lưng lên đến tận tim của cô. Giống như con mồi đang bị thợ săn bóp chặt cổ họng.

Cô cảm nhận được ngón tay anh từ từ di chuyển, ngay sau đó từ từ đến gần cơ thể cô. Hơi thở của anh phả vào vành tai mỏng manh của cô, làn da của cô cũng tựa như cảm nhận được bàn tay của anh nên mới khẽ giật mình một cái.

Thỏa mãn với sự sợ sệt của cô, Thẩm Di Châu khẽ cười một cái. Dáng vẻ của anh như đang muốn dỗ cô: “Là lỗi của tôi, xin lỗi em.”