Đây Là Đứa Cháu Bà Nhặt Được À?

Chương 2

Vân lão thái thái thường sẽ nhắc tới những chuyện ngoài ý muốn đó trước mặt Vân Phù, rồi nói bóng gió bêu rếu nàng, sau đó lại ca ngợi sự tốt đẹp của người Vân gia.

Vẻ mặt Vân Phù vô cảm, giả vờ không hiểu bà ta đang nói gì, còn trong lòng thì đã chửi đám người này cả trăm lần.

Nàng chưa từng cho rằng việc Vân gia nuôi lớn nàng là việc làm tốt đẹp gì cả, chỉ có muội muội ngốc không biết đầu đuôi câu chuyện nên mới bị họ lừa gạt.

Nực cười!

Nếu như Đại phòng không nhúng tay vào, thì bây giờ phụ mẫu nàng còn sống khoẻ mạnh, tỷ muội hòa thuận, nàng còn cần người nhà họ Vân nuôi chắc! Tiền phụ thân nàng kiếm được có thể nuôi tỷ muội nàng mười đời cũng đủ, còn mẫu thân cũng sẽ ở bên chăm lo dạy dỗ tỷ muội nàng.

Muội muội nàng lương thiện, lại không biết chân tướng, nên đời trước mới bị cái gọi là "tình thân" cỏn con này ràng buộc, cuối cùng chịu thiệt lớn.

Muội muội luôn giữ kín những chuyện bản thân từng trải qua ở Vân gia, nàng chỉ có thể suy đoán trong vài câu nói ít ỏi của muội ấy.

Nhưng rốt cuộc nàng vẫn xem nhẹ chuyện này.

Chỉ khi thật sự trải qua tất cả những điều này, nàng mới biết được lúc đó muội ấy đã tuyệt vọng đến mức nào.

Trên lưng muội muội nàng có một vết sẹo, dù nàng có hỏi thế nào thì muội ấy cũng không chịu nói vết sẹo đó do đâu mà có. Cho đến một lần nàng lên núi hái thuốc mới biết, thì ra vết sẹo đó là do Vân Đông Chí đẩy muội ấy gây ra. Cũng may nàng nhanh trí, ngay trước lúc Vân Đông Chí ra tay, nàng đã đẩy thằng nhóc đó xuống trước, về sau trên lưng Vân Đông Chí có thêm một vết sẹo giống với muội muội nàng.

Muội muội nàng thật sự rất gầy, nàng đã từng cho rằng Vân gia không cho muội ấy ăn cơm no và chính muội ấy cũng nói thế. Nhưng đến khi nàng thật sự trải qua thì mới biết không được ăn no là cảm giác thế nào. Ngay cả cơm thừa canh cặn người Vân gia cũng chỉ muốn cho dê, bò ăn, bởi trong mắt bọn họ, đám dê bò còn quan trọng hơn đứa nhỏ này.

Vân Phù không quan tâm điều đó, mỗi lần như vậy nàng sẽ đến hang động trên núi. Nàng có thức ăn riêng của mình, nên chút thủ đoạn này căn bản vô dụng với nàng.

Muội muội nàng bị bệnh câm, nên không thể nói chuyện được. Để cả hai có thể trò chuyện với nhau, nàng phải học thủ ngữ, còn muội muội thì học cách nhận biết mặt chữ, hai người dựa vào việc ra dấu tay và giấy bút để giao tiếp qua lại. Để có thể chữa bệnh cho muội muội, nàng đã lén tìm tới danh y, nhưng lang trung nói đã quá trễ, bởi căn bệnh này là do sốt cao gây ra, nếu lúc ấy được đưa đi y quán kịp thời thì nhất định có thể chữa khỏi.

Cho đến năm mười bốn tuổi, rốt cuộc Vân Phù cũng biết được bệnh câm này làm sao mà có. Hôm ấy nàng mắc mưa, đến nửa đêm thì sốt cao mãi không giảm và đương nhiêu cũng chẳng ai trong Vân gia quan tâm nàng. Vân lão thái thái mắng nàng là thứ đồ lỗ vốn, còn Trần Hoa thì làm như không nhìn thấy, chỉ ném cho nàng nửa cái màn thầu.

Vân Phù nằm trong đám cỏ khô, toàn thân nóng bừng. Nàng cảm thấy mình sắp không sống được nữa, trong lúc mê man nàng lại nhìn thấy muội muội. Giờ muội ấy cũng lớn cỡ nàng, mặc trên người bộ y phục mới, đang nâng váy chạy tung tăng trong đình viện, cười đùa rất vui vẻ.

Đời này nàng sống lại là để bảo vệ muội muội, sao nàng có thể chết ở chỗ này được, lại còn chết trong tay hạng người này nữa chứ?

Dựa vào niềm tin duy nhất ấy, Vân Phù bừng tỉnh từ trong mộng, đột nhiên phát hiện trên trán có cảm giác lành lạnh, rất thoải mái. Ánh trăng từ cửa sổ chiếu vào phòng, mượn ánh sáng yếu ớt ấy, Vân Phù thấy rõ người trước mặt.

Một đứa bé nhỏ gầy đang cầm nắm tuyết đắp lên trán nàng.

Vân Phù nhận ra cô bé ấy. Đó là Tiểu Miên, mẫu thân cô bé đã qua đời từ mấy năm trước, rồi phụ thân cô bé cưới người phụ nữ khác, không bao lâu sau thì kế mẫu sinh em bé, Tiểu Miên bị bỏ mặc, thường ăn không đủ no, mặc không đủ ấm.

Vân Phù trông thấy cô bé thì lại nhớ tới muội muội mình đời trước, vì thế thường xuyên chia những thứ mình có cho cô bé.

Tiểu Miên thấy nàng tỉnh bèn ra hiệu nàng đừng nói chuyện, sau đó lấy từ trong ngực ra một thứ gì đó rồi nhét vào miệng nàng, nhỏ giọng giải thích, "Đây là thứ muội lén trộm từ nhà muội đấy. Mỗi lần muội muội của muội bị bệnh kế mẫu đều cho muội ấy ăn cái này."

Tiểu Miên ở cùng nàng một đêm, thế rồi nàng đã vượt qua được cơn bệnh này.

Sau khi khỏi bệnh, Vân Phù quyết định phải tìm lối thoát khác cho mình, ít nhất thì cũng phải được ăn no.

Thôn Tiểu Đàm dựa lưng vào núi, ở trên núi có rất nhiều sản vật, dân làng thường sẽ cho bọn nhỏ lên núi nhặt nấm, kiếm củi hoặc hái các loại rau dại.

Vân Phù không để tâm đến những thứ này, bởi trong lúc nguy gấp chúng căn bản không thể cứu được nàng. Thứ nàng muốn là những vật giá trị có thể bán lấy tiền.

Thế là mỗi khi nhàn rỗi, Vân Phù lại chạy lên núi, cuối cùng nàng đã đào được một cây nhân sâm rừng.

Không bao lâu sau, Vân lão thái thái sai nàng đi lên trấn trên bán củi cùng bọn nhỏ trong thôn.

"Bà đã nghe ngóng cả rồi đấy. Tất cả chỗ này có thể bán được một xâu tiền, nếu mi dám trộm thì xem bà có đánh chết mi không?"

Vân Phù khá chờ mong chuyến đi lần này. Nàng ngoan ngoãn cõng củi đi theo những đứa bé khác lên trấn trên.

Tiểu Miên cũng ở trong số đó.

Các nàng phải đi hơn nửa ngày mới đến được trấn trên, sau đó mọi người đều tản ra bán những thứ mình mang tới. Giá củi rất rẻ, họ bôn ba cõng cả đống củi suốt quãng đường dài thế mà chỉ đổi được chút tiền, lại còn không phải là tiền của mình.

Vân Phù tìm người qua đường hỏi vị trí tiệm thuốc, sau đó dẫn Tiểu Miên đi thẳng đến đó.

Chưởng quỹ trông thấy hai người bọn họ còn tưởng đến xin Sơn Tra Hoàn*, ông đang định đi vào phòng lấy hai viên ra thì đã nhìn thấy Vân Phù mò từ trong ngực ra một cây nhân sâm rừng, "Lão bá, chỗ ông có mua lại cái này không?"

*Sơn Tra Hoàn (山楂丸): thuốc dạng viên tròn dùng để điều trị chứng chán ăn, khó tiêu, căng tức vùng thượng vị, chướng bụng.

Chưởng quỹ có đôi mắt tinh tường, vừa nhìn đã nhận ra đây là loại nhân sâm nhiều năm trong núi, bèn nhanh chóng dẫn hai người vào gian phòng bên trong, "Mau vào đây."

Chưởng quỹ dùng năm lượng bạc mua cây nhân sâm trong tay Vân Phù, sau cùng còn đưa nàng một túi Sơn Tra Hoàn.

Tiểu Miên há hốc miệng không tin vào mắt mình, Vân Phù lễ phép cảm ơn rồi nhìn các dược liệu khác trong phòng hỏi, "Lão bá, nhân sâm rừng không thường có, nhưng trên núi chắc chắn còn có các loại cây thuốc khác. Ông có thể cho ta xem một chút không? Lúc trở về bọn ta sẽ tìm và hái những loại đó rồi lại đến bán cho ông được không?"

Cứ như vậy, Vân Phù cùng Tiểu Miên mang theo một túi dược liệu nhỏ và năm lượng bạc đi ra khỏi tiệm thuốc.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Tiểu Miên còn chưa kịp phản ứng, Vân Phù đã dẫn cô bé tới một tiệm mì, hai người không nói lời nào ăn hết cả một bát mì.

"Vân Phù, tỷ thật lợi hại." Tiểu Miên húp hết ngụm nước mì cuối cùng, lúc này mới hoàn hồn từ những chuyện xảy ra vừa rồi.

"Muội có muốn về sau ngày nào cũng được ăn no không? Nếu muốn thì muội đi theo ta lên núi hái dược liệu, sau đó cầm tới chỗ này đổi tiền."

Tiểu Miên không gật đầu chút nghĩ ngợi, từ sau khi mẫu thân cô bé mất đã lâu lắm rồi cô bé không được ăn một bữa ngon như vậy. Vân Phù rất lợi hại, cô bé tin tưởng Vân Phù.

"Được ạ."

Vân Phù chia số bạc còn lại thành hai nửa, một nửa cho Tiểu Miên, một nửa còn lại nàng đưa cho Tô Nhuận, hắn cũng là đứa nhỏ sống trong thôn, có điều từ nhỏ đã được đưa đến trấn trên đọc sách, rất ít khi trở về.

Vân Phù và hắn có chút giao tình.

Vài ngày sau, bên trong sơn động nhỏ của Vân Phù đã có không ít đồ ăn và thức uống.

Cũng từ ngày đó trở đi, cứ hễ không có chuyện gì làm thì Vân Phù và Tiểu Miên lại lên núi tìm thảo dược. Khi gom đủ một ít, hai người sẽ thừa dịp đi bán củi ở trấn trên mà đổi chúng lấy tiền.

Những loại thảo dược như nhân sâm rừng hay cỏ linh chi không phải lúc nào cũng gặp được, nhưng các thảo dược thông thường khác cũng có thể giúp các nàng kiếm được chút tiền.

Dần dần có tin đồn truyền ra, thế là những đứa nhỏ có cuộc sống khó khăn trong thôn đều lén lên núi tìm thảo dược. Nhưng kỳ lạ là, chuyện này chỉ có những đứa nhỏ đó biết, còn người trong thôn thì không ai biết gì cả.

Sau khi biết việc này, Vân Phù đã nảy ra một kế hoạch. Nàng tìm một cơ hội tập hợp những đứa nhỏ đó lại, tổng cộng mười lăm đứa, có nam có nữ, bọn chúng đều nhìn về phía Vân Phù, chẳng hiểu ra sao.

"Nếu tất cả mọi người đều hái thảo dược đổi tiền, chi bằng hợp tác đi. Chúng ta cùng hái thảo dược, sau đó lại cùng nhau bán, khi trở về thì dựa vào số lượng thuốc mỗi người hái được mà chia tiền, như vậy chúng ta có thể kiếm được nhiều tiền hơn."

Vân Phù đưa ánh mắt nhìn về phía một cô bé trong mấy đứa nhỏ, "Tiểu Nha, có thể gọi ca ca của muội tới đây không?" Cô bé này đã mất cả cha lẫn mẹ, giờ đang cùng ca ca sống nương tựa lẫn nhau. Nhưng dù ca ca muội ấy có làm việc đến mức không ăn không ngủ thì cũng nuôi không nổi hai huynh muội họ.

Sau khi nghe thấy vậy cô bé được gọi là Tiểu Nha bèn gật đầu, rồi nhanh chóng chạy ra ngoài núi. Chẳng bao lâu sau, cô bé dẫn một nam tử trẻ tuổi tới. Vân Phù nói lại những lời vừa rồi một lần, rồi lại bổ sung thêm:

"Đại Thụ ca, lúc rảnh rỗi huynh có thể giúp bọn muội đưa đồ đến tiệm thuốc bán không? Mỗi chuyến như vậy, mỗi người bọn muội sẽ trả cho huynh một đồng."

Thoạt đầu Vân Đại Thụ cũng không quan tâm, nhưng sau khi đưa được một chuyến thì hắn nhanh chóng đồng ý.

Vì thế, tháng nào bọn họ cũng có thể kiếm thêm một nguồn thu nhập ổn định. Mấy đứa nhỏ đều ăn ý che giấu chuyện này.

Ngoại trừ lúc hái thảo dược cùng mọi người, Vân Phù còn phát hiện ra rằng nàng luôn có thể tìm thấy một số loại nhân sâm rừng và nấm linh chi quý giá trên núi.

Mà những thứ này nàng chỉ có thể để Tô Nhuận lấy đi bán.

Vừa có tiền vừa có lương thực, Vân Phù tràn đầy năng lượng, nên lúc làm loạn ở Vân gia cũng hăng hơn. Dựa theo những tổn thương mà muội muội phải chịu trong trí nhớ, nàng lần lượt xử lí từng người trong Vân gia. .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. [Xuyên Thư] Ăn Mật
2. Đồ Hoa
3. Xuyên Thành Pháo Hôi Bị Ảnh Đế Vứt Bỏ
4. Năm Thứ Bảy Thánh Quân Bị Ma Vương Giam Cầm
=====================================

Mười sáu năm thoáng cái đã qua.

Những năm này, nàng và Vân lão thái thái cứ vài ngày đánh một trận nhỏ, vài bữa thì gây một trận lớn. Nhưng tình hình giờ đây đã khác, nàng đã mười sáu tuổi, người đón nàng cũng sắp tới rồi.

Mối nghiệt duyên giữa nàng và Vân gia cũng đã đến lúc phải kết thúc.

Vân lão thái thái nuôi mấy con gà, mỗi ngày nó đều đẻ trứng, hôm nào may còn có thể lấy được hai quả.

Những quả trứng gà này được Vân lão thái thái gom lại rồi giấu trong phòng mình, chỉ cho con trai và cháu trai của bà ta ăn, những người khác ngay cả lông gà cũng chẳng đụng được.

Vân Phù không những không được ăn trứng gà, mà mỗi ngày còn phải ra ruộng đào giun và côn trùng cho những con gà này ăn.

Thấy đám gà ăn càng lúc càng mập, mớ trứng gà Vân lão thái thái gom góp cũng ngày càng nhiều, hai nam nhân một lớn một nhỏ của Vân gia mỗi sáng ăn một quả trứng gà, giờ sắc mặt cũng trở nên hồng hào.

Vân Phù thấy đã đến lúc rồi.

Một đêm nọ, phòng của Vân lão thái thái không đóng kín cửa để chồn chui vào, thế là trứng gà trong phòng đều bị vỡ nát, mấy con gà trong lồng cũng bị tha mất.

Trong viện vô cùng hỗn loạn.

Buổi sáng, Vân lão thái thái nhìn thấy tình cảnh này thì tức gần chết. Bà ta cầm chổi định đánh Vân Phù, "Đồ sao chổi, chính là mi, ôi chao, mấy con gà bà tỉ mỉ chăm sóc..."

Vân Phù không lên tiếng, trốn bà ta chạy ra ngoài. Nàng chạy thẳng đến mấy hộ gia đình nhiều chuyện nhất trong thôn.

Đó giờ Thẩm thẩm nhà họ Triệu không vừa mắt người Vân gia. Trông thấy Vân Phù chạy qua trước cửa lại thêm hai mắt đẫm lệ, nàng ta nhanh chóng chạy ra ngoài, kéo Vân lão thái thái đang nổi giận đùng đùng lại.

"Cái bà già này, sao lại đánh Vân Phù nữa rồi. Bà nhìn xem đứa nhỏ bị bà đánh tới nổi thân thể không còn chỗ nào lành lặn kìa… "

"Mau buông bà ra! Bà đang dạy dỗ người trong nhà, còn cần ngươi xen lời à. Cài đồ lỗ vốn kia đâu, cút ra đây cho bà!"

Hai người lớn tiếng tranh chấp, lôi kéo không ít người ra hóng chuyện.

Vân Phù không nói lời nào, linh hoạt tránh các đòn đánh lén của Vân lão thái thái, cũng thuận tiện quan sát tình hình hiện tại, đáy mắt cất giấu ý cười đen tối.

Càng nhiều người kéo đến Vân lão thái thái càng tức điên lên, nhưng bà ta chẳng làm được gì cả. Chạy tới chạy lui mấy bận, bà ta mệt tới nỗi thở hồng hộc.

"Con nha đầu thối kia, còn không mau lại đây cho bà! Gà nhiều như vậy mà bị con chồn kia gặm hết rồi. Nửa đêm con nhóc nhà mi chết rồi à, sao không biết ngăn lại hả!"

Mười con gà cứ như vậy bị dã thú trên núi cắn chết hết, nhớ tới là lòng bà ta lại đau như cắt!

Đám người nghe thấy Vân lão thái thái nói như vậy, cả đám đều hít sâu một hơi. Mười con gà đều bị cắn chết hết ư! Sau đó ngẫm lại cũng không phải gà nhà mình có gì đâu mà phải tiếc.

Mấy năm nay người nhà họ Vân hết ăn lại nằm, nhưng cuộc sống lại cứ ngày càng giàu có, cũng không biết tiền từ chỗ nào mà ra. Từng có người tới cửa nghe ngóng lại bị Vân lão thái thái mắng đuổi ra ngoài, cộng thêm việc Vân Phù thường xuyên bị đánh chửi, người bên ngoài nghe được cũng không đành lòng. Do đó người trong thôn đều không thích Vân Gia, dù ngoài mặt hay không thì họ vẫn xem thường Vân gia.

Lần này nghe thấy Vân lão thái nói như vậy, mọi người đều nhao nhao bất mãn, tranh nhau giúp Vân Phù nói chuyện. Một thẩm thẩm lương thiện đã dẫn Vân Phù về nhà tránh một lát. Trông thấy dáng vẻ gầy yếu của đứa nhỏ, cuối cùng nàng ta không đành lòng mà thở dài một hơi, mò từ ổ gà ra một quả trứng, làm một bát trà trứng cho nàng ăn.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

"Tổ mẫu của cháu già rồi nên hồ đồ, bình thường lớn tiếng vậy thôi, cháu cũng đừng để ý. Mau ăn cái này đi, xem cháu gầy chưa kìa..."

Hốc mắt Vân Phù đỏ lên, liên tục xua tay, "Cháu không uống cái này đâu. Thẩm cho cháu uống chút nước là được rồi ạ." Thật sự không cần đâu, ở trong sơn động ngày nào nàng cũng có trứng gà để ăn rồi.

Vốn Trần thẩm thẩm còn có chút không nỡ cho nàng ăn cái trứng kia, nhưng bây giờ trông thấy dáng vẻ sợ hãi, rụt rè của Vân Phù thì nàng ta lại có chút đau lòng, chẳng nói câu nào chỉ nhét bát trà trứng vào tay Vân Phù, "Nhà thẩm cũng nuôi gà, một quả trứng gà chẳng đáng bao nhiêu, ngày mai thẩm còn có nữa. Cháu mau ăn đi, đừng khóc nữa."

Vân Phù từ chối không được, lúc này mới ôm lấy bát chậm rãi uống một ngụm. Tay áo từ trên cổ tay trượt xuống, vết thương trên cánh tay cứ vậy lộ ra một cách tự nhiên, lại thêm da nàng trắng nên những vết thương kia càng thêm đáng sợ.

Trần thẩm thẩm sững sờ. Cái, cái, cái này... Sao Vân lão thái thái lại xuống tay nặng như vậy?

Nàng ta lén quan sát Vân Phù, nha đầu này ăn ngon thế kia mà.

"Vân Phù à, cánh tay cháu bị sao vậy? Có phải bị Vân lão bà kia đánh không? Cái bà già đó sao lại ác vậy chứ!"

"A!" Vân Phù húp hết một ngụm cuối cùng, món trà trứng này cũng không tệ nha. Nghe thấy tiếng hô của Trần thẩm thẩm, đôi mắt tinh ranh của nàng chợt lóe lên.

Vân Phù mau chóng kéo tay áo xuống, cúi đầu không nhìn Trần thẩm thẩm, nói: "Mấy vết thương này là do mấy ngày trước tổ mẫu của cháu không cẩn thận đánh trúng thôi."

"Cái gì mà không cẩn thận! Thẩm thấy bà già đó cố ý thì có, chuyện gì cũng đổ lên đầu cháu."

Cô nương xinh đẹp như vậy, lại bị người trong nhà đánh thành bộ dạng này. Trần thẩm thẩm tức tới nỗi nói không nên lời.

Thúy Thúy nhà nàng ta ra đời cách Vân Phù không bao lâu, nhưng Thúy Thúy lại giống phụ thân nó nên không xinh đẹp như Vân Phù, có trời mới biết nàng ta đã ghen tị tướng mạo của Vân Phù đến nhường nào! Nhưng sao có người lại không biết quý trọng thế chứ?

"Tạo nghiệp, đúng là tạo nghiệp mà! Nhìn xem bà già kia đã làm ra chuyện gì kìa!" Trần thẩm thẩm thấy Vân Phù nhát gan như vậy, lại nghe giọng nói của Vân lão thái thái bên ngoài càng lúc càng to, đám lửa trong người cứ vậy bùng lên.

"Đi! Thẩm dẫn cháu đi tìm bà già kia nói chuyện! Cái bà già thối tha này…"

Trần thẩm thẩm vừa nói vừa kéo Vân Phù ra ngoài, động tác của nàng ta hơi mạnh, trong lúc lôi kéo bỗng nghe "Xoẹt". Tay áo Vân Phù đã bị kéo rách ra, sợi bông bên trong bay đầy trời.

"Ối! Thím hơi mạnh tay rồi, nhanh cởi y phục ra, thím vá lại cho cháu."

Sợi bông bay lên mặt Trần thẩm thẩm, nàng ta thuận tay bắt lấy một nhúm, vừa chạm vào thì sắc mặt liền đổi!

Cái này không phải sợi bông gì cả, rõ ràng là cỏ lau.

Nàng ta vô thức nhìn về phía Vân Phù đang không biết làm sao, trong lòng như bị bóp chặt.

Mùa đông vốn đã lạnh giá, lại thêm nơi này của bọn họ gần sát núi Đàm nên còn lạnh hơn những địa phương khác không ít. Mặc dù người trong thôn mua không nổi loại áo da thú dày dặn, nhưng tiết kiệm chút thì vẫn có thể mua được chút bông. Mở y phục cũ ra cho bông vào rồi vá lại, vậy là nhà nào cũng có thể cho mỗi người mặc một cái áo bông, không đến mức chết cóng.

Đến nàng ta cũng góp nhặt được cho Thúy Thúy một cái áo bông, cuộc sống Vân gia còn tốt hơn nhiều so với nhà nàng ta, sao lại không nỡ cho Vân Phù mặc áo bông cơ chứ?

Lão bà họ Vân chết bầm này, cứ tiếp tục như vậy nữa, Vân Phù không bị bà ta đánh chết thì cũng sẽ bị lạnh chết.

"Đi, đi tìm tộc trưởng. Hôm nay thẩm dẫn cháu đi tìm người phân xử!" Trần thẩm thẩm khí thế hừng hực lôi kéo Vân Phù đi ra ngoài.

Vân lão thái thái trông thấy Vân Phù đi ra thì càng thêm phách lối, "Nha đầu thối, mi còn dám ra à? Sao không trốn nữa đi! Gà của bà bị mi hại chết hết rồi đây này!"

Nói rồi bà ta lập tức muốn vung tay về phía Vân Phù.

"Bà dừng tay cho ta! Đây chính là cháu gái ruột của bà đấy, không phải đứa nhỏ bà nhặt từ ngoài về!" Trần thẩm thẩm quát lớn, kéo cây chổi trên tay bà ta lại.

Vân lão thái thái trước giờ vẫn luôn hung hăng, vừa nghe lời này, bỗng nhiên xìu xuống. Cái chổi thuận thế bị Trần thẩm thẩm cướp đi, ném mạnh xuống đất vang lên tiếng "Bộp".

"Nữ nhân thối nhà ngươi nói bậy bạ gì đó. Nó không phải cháu bà thì là cháu của ngươi chắc! Con khốn kia, còn không qua đây cho bà!" Vân lão thái thái tỉnh táo lại, chửi ầm lên.

"Bà cũng biết đây là cháu gái ruột của bà à. Nhìn đi, nhìn đi, các người cũng nhìn thử xem, đây chính là cách bà già họ Vân này đối xử với cháu gái ruột đó." Nói rồi, Trần thẩm thẩm dùng một tay kéo tay áo Vân Phù lên.

"Cái này..."

Đám người hít sâu một hơi, há hốc mồm không thể tin được.

"Còn đây nữa này, các người nhìn xem Vân Phù đang mặc thứ gì trên người này! Y phục của con bé là làm từ cỏ lau, trời lạnh như vậy, có thể ấm được bao nhiêu chứ!"

"Tam thẩm thẩm, nhà bà cũng có một đứa cháu gái, bình thường bà cũng đối xử với cháu gái mình như vậy hả?" Trần thẩm thẩm lại chỉ vào một bà lão trong đám người, mở miệng hỏi.

"Thật xúi quẩy! Ngươi đừng nói bậy, đứa nhỏ nhà ta chăm sóc rất cẩn thận đấy. Năm nay mới may y phục mới kia kìa. Đến mắng ta còn không nỡ, nói gì đến chuyện đánh nặng như vậy. Ngươi đừng phá hỏng thanh danh của ta." Nói xong bà ấy hừ với Vân lão thái thái.

Giờ Vân lão thái mới kịp phản ứng lại, mặt bị nghẹn đến đỏ bừng. Bà ta dậm chân nói:

"Liên quan quái gì đến các người! Bà dạy dỗ người trong nhà, bà là tổ mẫu của nó, cho dù hôm nay bà đánh gãy chân nó thì cũng không liên quan gì đến các người! Thật đúng là đồ chó đi bắt chuột*, xen vào việc của người khác!"

*Chó đi bắt chuột (狗拿耗子): Nhiệm vụ của chó là canh cửa, mèo là để bắt chuột, cho nên chó thay mèo bắt chuột là lo chuyện bao đồng.

"Bà!"

Lời này của Vân lão thái thái khiến mọi người nổi giận, mọi chuyện đã phát sinh đến mức không thể ngăn cản.

Trong từ đường.

Một đám người đứng ở bên trong, dẫn đầu là Vân lão thái thái và Vân tam thẩm người mới vừa bị chửi là chó. Vân Phù đứng xen lẫn trong trong đám người, nhìn xem hai người này đấu võ mồm.

Tộc trưởng ngồi ở vị trí đầu tiên, nghe Trần thẩm thẩm thuật lại mọi chuyện xong thì liếc mắt nhìn Vân lão thái vẫn còn đang làm mình làm mẩy, sau đó lại quét mắt nhìn đám người, giọng ông ấy có chút khàn nên nghe càng thêm nặng nề, "Nha đầu bị đánh kia đâu?"

"Thưa tộc trưởng, nàng ở đây."

Trần thẩm thẩm đáp một tiếng rồi đẩy Vân Phù ra. Tộc trưởng là do nàng ta gọi tới. Ngay từ đầu nàng ta đã thấy Vân lão thái thái không thuận mắt, thừa dịp chuyện lần này cũng lớn nên lén bảo Thúy Thúy nhà mình đi mời tộc trưởng tới cho Vân gia một bài học.

"Ngươi là Vân Phù?" Tộc trưởng vuốt chòm râu, tuổi ông đã lớn, mắt không còn sáng nữa nên phải híp mắt lại nhìn.

Ông nhìn ra đứa nhỏ trước mặt có dáng người cao và gầy gò, hẳn cũng xấp xỉ cháu gái ông, nhưng lại không được sống tốt như cháu gái ông.