Từ nhỏ trải qua bao chuyện tạo cho Lục Tễ tính đa nghi mạnh mẽ.
Sẽ không có người vô duyên vô cớ đỗi đãi với hắn tốt như vậy, trừ phi Tô Đào có mục đích gì đó.
Lục Tễ nghĩ, Tô Đào đến cùng là người của Lục Chinh hay là của những người đối đầu với hắn phái tới?
Đang suy nghĩ, Lục Tễ đột nhiên cảm thấy đầu một trận đau đớn.
Cảm giác này rất quen thuộc, chính là điềm báo mỗi lần hắn sắp rơi vào hôn mê.
Rất nhanh, Lục Tễ liền mất đi ý thức.
Bên này, Tô Đào cũng dùng bữa xong, nàng bắt đầu dọn dẹp hộp đồ ăn.
Bận việc một ngày, Tô Đào cả người gân cốt cũng có chút đau xót.
Huống chi lúc này sắc trời cũng không còn sớm, Tô Đào tính toán nhanh chóng rửa mặt đi ngủ.
Tô Đào trước tìm một bộ trung y sạch sẽ, sau đó mới ngồi vào bàn trang điểm, đem tóc thả xuống.
Kết quả thấy gương mặt trong gương phủ đầy vệt đen.
Tô Đào bị hù cho nhảy dựng, sau đó mới nhớ nhất định là vừa rồi đốt củi bị hun.
Tô Đào bất đắc dĩ thở dài, hy vọng ngày sau quen tay, sẽ không biến thành như vậy nữa .
Chải tóc xong, Tô Đào liền ôm trung y vào tịnh phòng.
Có nước nóng, Tô Đào thoải mái tắm rửa một phen, cực kỳ dễ chịu.
Tô Đào bước nhẹ nhàng trở về, chỉ là trong chớp mắt nhìn đến Lục Tễ cước bộ của nàng bỗng dừng lại .
Nàng còn chưa lau người cho Lục Tễ.
Lúc trước Thanh Đại có nói qua với nàng, sự việc không thuận tiện, có thể cho Tiểu Tư ngoài viện hỗ trợ.
Tiểu Tư cách vài ngày mới đến lau người cho Lục Tễ một lần.
Theo lý thuyết, phải nên thường xuyên lau người cho bệnh nhân.
Tô Đào mím môi, vẫn là nàng làm đi, nàng có thể giúp Lục Tễ lau chân tay, về phần bên cạnh... Giao cho Tiểu Tư đi.
Tô Đào xoay người ra khỏi phòng, lấy một chậu nước nóng về.
Chỉ là sau khi chuẩn bị xong, Tô Đào lại có chút ngượng ngùng.
Tô Đào nhìn Lục Tễ mê man không tỉnh trêи giường, tự nói với mình, đây là bệnh nhân, nàng chỉ đang chăm sóc bệnh nhân.
Nghĩ như vậy, Tô Đào dần dần bình tĩnh lại .
Nàng rửa sạch khăn, sau đó cẩn thận từng li từng tí mở cổ áo Lục Tễ.
Khi vừa cởi bỏ cổ áo, Tô Đào thấy trêи lồng ngực Lục Tễ có đầy vết thương lớn nhỏ!
Tô Đào kinh hô thành tiếng.
Nàng biết, Lục Tễ từ nhỏ đã dấn thân vào quân doanh, trêи người chắc chắn có rất nhiều vết thương cũ.
Nhưng người đang khỏe mạnh sao lại tổn thương toàn thân thế này?
Bất quá Tô Đào rất nhanh liền hiểu.
Lục Tễ trước khi hôn mê đang chiến đấu với Ngoã Lạt, tổn thương này nhất định là khi đó lưu lại .
Lúc ấy Lục Tễ vừa hôn mê, các tướng sĩ liền đưa hắn về kinh thành, hoàng thượng cũng phái rất nhiều ngự y đến chẩn bệnh cho Lục Tễ.
Vết thương trêи người Lục Tễ không sao, đều là bị thương ngoài da, chỉ cần đắp dược sẽ khỏi.
Nhưng vì sao Lục Tễ hôn mê, nhóm thái y đều không thể hiểu.
Nhóm Thái y ở Tĩnh Viễn Hầu phủ hơn mười ngày, đều không tra ra nguyên nhân bệnh Lục Tễ, cũng không có biện pháp cứu trị, chỉ có thể nhìn Lục Tễ từng ngày suy yếu hơn.
Thật sự bất khả thi, nhóm thái y đành phải từ bỏ.
Chờ nhóm thái y vừa đi, Tĩnh Viễn Hầu phủ triệt để rơi vào tay Lục Chinh, hắn cũng không cần cải trang thành bộ dáng đệ đệ tốt, lập tức đem Lục Tễ đến sài phòng chờ chết.
Kể từ lúc đó, không có người bôi thuốc cho vết thương của Lục Tễ, cũng bởi vậy vết thương của Lục Tễ mới có thể như bây giờ.
Nếu là người thường, miệng vết thương tốt hơn nửa, cũng không cần bôi thuốc.Nhưng Lục Tễ bệnh nhân, đương nhiên phải bôi.
Tô Đào nhìn vết thương của Lục Tễ đến xuất thần, ánh mắt xinh đẹp của nàng đỏ lên.
Mặc kệ như thế nào, Lục Tễ đã vì Đại Chu lập bao công lao hiển hách, huống chi hắn còn là ca ca của Lục Chinh, sao hắn có thể đối xử với ca ca hắn như vậy?
Qua một lúc lâu sau, Tô Đào mới hồi phục tinh thần.
Nàng mang chiếc khăn ẩm ướt, cẩn thận lau bốn phía miệng vết thương.
Tô Đào một bên lau một bên cẩn thận nhìn sắc mặt Lục Tễ. Một lát sau, Tô Đào mới phản ứng lại, nàng đúng là ngu ngốc, Lục Tễ hiện tại không có ý thức, nên sẽ không cảm nhận được đau đớn.Tuy như thế, nàng vẫn dùng tận khả năng nhẹ nhàng hết mức.
Thật vất vả lau xong, trêи trán Tô Đào đã xuất hiện một tầng mồ hôi.
Tô Đào đem áo Lục Tễ chỉnh lại, nàng nhìn Lục Tễ: "Ta nhất định sẽ giúp huynh tìm dược về."
Vết thương của Lục Tễ tất nhiên phải bôi thuốc, nàng đã nói, trong khoảng thời gian này sẽ chiếu cố tốt Lục Tễ, nhất định sẽ không nuốt lời.
Thanh Đại sẽ không giúp nàng mua dược, chỉ có thể chính nàng ra phủ đi mua.
Lúc trước nàng nghĩ qua vài ngày sẽ nói với Thanh Đại chuyện ra khỏi phủ, như vậy sẽ ổn thỏa chút. Nhưng hiện tại xem ra, không thể lại đợi nữa .
Chẳng qua, nàng phải nghĩ thật tốt lý do.
. . .
Sáng sớm hôm sau, Thanh Đại đúng giờ lại
tới đưa cơm.
Tô Đào tiếp hộp đồ ăn: "Làm phiền Thanh Đại cô nương ."
Thanh Đại cười một tiếng: "Đây là điều nô tỳ phải làm ."
Trải qua mấy ngày ở chung, Thanh Đại cũng biết Tô Đào là một người an tĩnh, huống chi lại sinh ra đẹp mắt, Thanh Đại vẫn nguyện ý cùng Tô Đào nói nhiều hơn chút.
Lúc này, trêи mặt Tô Đào hiện ra thần sắc khó xử.
Thanh Đại liền nói: "Phu nhân có chuyện gì không? Nếu như có vấn đề gì, cứ việc nói."
Tô Đào có chút ngượng ngùng: "Đúng là có chuyện..."
"Là như vậy, Thanh Đại cô nương, ta muốn ra phủ một chuyến, cô thấy có được không?" Tô Đào nói.
Thanh Đại mở to hai mắt: "Ra phủ?" Nàng theo bản năng muốn cự tuyệt.
Nàng là bị phái đến nơi này chiếu cố Lục Tễ với Tô Đào, nhưng đồng thời cũng là giám thị.
Không làm khó dễ, ngược lại đôi khi nàng có thể thuận tay giúp một chút, còn chuyện ra phủ...
Tô Đào vội vàng nói: "Thanh Đại cô nương, ta sẽ không chọc phiền toái cho cô , ta chỉ muốn ra ngoài mua chút rau xanh, tự mình nấu cơm."
Tô Đào nói như vậy, Thanh Đại sẽ hiểu, nàng đây là không ăn nổi đồ ăn .Nàng đưa cơm , tự nhiên biết mỗi ngày món ăn là cái gì.
Nói thật, hiện tại tiểu nha hoàn đều không ăn thức ăn như vậy, Tô Đào đến cùng từng là thiên kim tiểu thư sống an nhàn sung sướиɠ, cơm canh mỗi ngày như vậy, tất nhiên là chịu không nổi .
Thanh Đại cũng có chút động lòng trắc ẩn .
Tô Đào thấy thế lại nói: "Không gạt cô nương, ta còn muốn về Tô phủ xem một chút, bất quá cô yên tâm, ta chỉ đứng xa nhìn một chút, tuyệt đối sẽ không vào cửa" nàng lại viện lý do.
Đôi mắt Tô Đào đỏ lên, nhìn đáng thương cực kì .
Thanh Đại giật mình, hôm nay là ngày thứ ba Tô Đào gả tới đây, theo tập tục Đại Chu, tân nương tử ngày thứ ba sẽ được hồi môn. Nhưng hầu gia có cái dạng này, đương nhiên là không có khả năng quay về.Thanh Đại càng cảm thấy Tô Đào đáng thương.
Trong kinh thành người người đều biết Lục Tễ không còn sống lâu, hiện tại chỉ là chờ chết mà thôi, người trong phủ cũng không coi trọng Lục Tễ, bằng không sẽ không phái nàng sang đây giám sát hắn.
Huống chi Tô Đào không cầm hộ tịch trong tay, muốn chạy cũng không chạy được.
Chỉ cần nàng nới lỏng tay, để Tô Đào ra ngoài cũng không phải việc khó khăn.
Nhìn thấy vẻ mặt Thanh Đại buông lỏng, Tô Đào lấy ra một cây trâm cài đầu nhét vào tay Thanh Đại:"Phiền toái cô nương ."
Cái trâm cài đầu này là của hồi môn nàng mang đến, giá trị không tệ.
Quả nhiên, Thanh Đại vừa nhìn thấy cây trâm đôi mắt liền sáng lên.
Lúc trước nàng chỉ động tâm ý , hiện tại có cái trâm cài đầu này, trực tiếp liền đồng ý : "Được rồi, nhưng ngày sau phu nhân chỉ có thể năm ngày ra ngoài một lần."
Tô Đào liền vội vàng gật đầu, có thể năm ngày ra ngoài một lần đã không tồi rồi.
Thanh Đại tuy đã đáp ứng Tô Đào, nhưng nàng còn phải cùng Tiểu Tư trông coi cửa viện khai thông một chút, nên nàng hẹn Tô Đào buổi chiều đưa nàng ra ngoài.
Canh giờ tới, Thanh Đại dẫn Tô Đào ra ngoài tiểu viện.
Tiểu Tư quả nhiên không có ngăn lại, giống như là không phát hiện, Tô Đào nhẹ nhàng thở ra, xem ra cùng giao hảo với Thanh Đại quả nhiên là đúng.
Tiểu viện xây ở phía tây Lục phủ, cực kỳ hoang vu, sau khi rời khỏi đây vòng qua một cửa liền ra phủ, mười phần thuận tiện, hơn nữa càng không làm người khác chú ý.
Hôm nay là lần đầu tiên Tô Đào ra phủ, Thanh Đại tuy rằng yên tâm với Tô Đào, nhưng vẫn theo nàng ra phủ.
Càng đi ra ngoài, người đi đường càng nhiều, chờ đi đến trêи đường chính, tiếng người càng ồn ào.
Sau khi xuyên qua, đây là lần đầu tiên Tô Đào ra ngoài nhìn xem bốn phía cùng kí ức của nguyên chủ đối chiếu.
Một bên Thanh Đại mở miệng: "Phu nhân, trước tiên chúng ta về Tô phủ đi."
Tô Đào: "..."
Một lúc sau, Tô Đào mới nói: "Được."
Tại cây liễu trong ngõ nhỏ gần Tô phủ, Tô Đào cùng Thanh Đại phát hiện trước cửa Tô phủ có rất nhiều xe ngựa, rất náo nhiệt.
Thanh Đại có chút buồn bực, Tô phủ phải gả nữ nhi đi đáng ra cũng không phải chuyện vui, giờ xong xuôi rồi sao còn náo nhiệt như thế.
Thanh Đại tìm một nha hoàn hỏi thăm, mới biết được, nguyên lai là Tô lão gia thăng quan, còn là một chức quan béo bở, bây giờ mọi người trong phủ đều đang ăn mừng. Chuyện này quả thực quá rõ ràng, chức quan của Tô phụ là dùng Tô Đào đổi lấy .
Thanh Đại càng cảm thấy đáng thương cho Tô Đào.Tô Đào mong chờ về đây thăm Tô phủ một chút, bọn họ đảo mắt lại đã ăn mừng, đúng là nhẫn tâm.
Tuy không phải thân sinh nhưng làm vậy cũng quá đáng quá đi. Tô Đào cô đơn đứng ở một bên, giả vờ thương tâm.
Sau một lúc, Thanh Đại mới thở dài: "Phu nhân, chúng ta đi thôi."
Hai người từ cây liễu nhỏ ra ngoài, ra đến trêи đường lớn.
Con đường này chủ yếu là bán rau xanh, Tô Đào muốn mua gì đều có thể mua ở đây.
Nơi này nhiều dân chúng, mỗi lần mua đồ đều có thể chảy một thân mồ hôi.
Thanh Đại cũng không muốn chen vào, liền nói: "Phu nhân, nô tỳ ở nơi này chờ người."
Tô Đào trong lòng vui vẻ, nàng mới vừa còn đang nghĩ nên lén Thanh Đại đi mua thuốc như thế nào, không nghĩ Thanh Đại vậy mà chủ động không đi theo nàng.
"Được, ta sẽ đi nhanh thôi" Tô Đào nói.
Lúc trở lại, những thứ nên mua Tô Đào đều mua đủ.
Dù sao lần đi ra tiếp theo phải đợi năm ngày sau, nàng phải mua đủ lượng đồ dùng cho năm ngày.
Bột gạo, lương dầu, gà thịt cá muối nhất định phải mua đủ, còn có các loại rau xanh khác.
Thân thể Lục Tễ yếu ớt, cần tẩm bổ thân thể, Tô Đào liền mua thêm mấy thứ thuốc bổ linh tinh.
Nhiều đồ như vậy, nàng đương nhiên cầm không nổi, cho nên Tô Đào lại mướn một chiếc xe đẩy, đem đồ để lên xe đẩy tay theo. Một bên đi đến hiệu thuốc bắc.
Vết thương của Lục Tễ đều là ngoài da, chỉ cần dùng dược bôi vào; Tô Đào cũng không trì hoãn lâu, trực tiếp kêu chưởng quầy mua một bình kim sang dược.
Sau khi mua xong, Tô Đào mang theo đồ ra khỏi phố, Thanh Đại đang đứng ở đầu đường chờ.
Nhìn một xe chở đầy đồ, Thanh Đại không khỏi có chút giật mình. Nhất định mua đồ dùng đủ cho năm ngày.
Hơn nữa đây là lần đầu tiên, cần mua gạo, với mấy dụng cụ cơ bản,về sau có thể sẽ không nhiều như thế .
Tô Đào nhìn Thanh Đại: "Đều mua đủ, chúng ta về đi."
Thanh Đại gật đầu: "Vâng."
Bọn họ trở về Tĩnh Viễn Hầu phủ.
Đợi trở lại tiểu viện, Tô Đào nói: " Hôm nay phiền toái Thanh Đại cô nương rồi."
Thanh Đại vẫy tay: "Không phiền toái, phu nhân không cần để ở trong lòng."
Nói thật, Tô Đào nói ngày sau ở trong viện tự mình nấu cơm, nàng cũng không cần mỗi ngày ba bữa đem cơm lại đây, tiết kiệm không ít thời gian. So sánh lại, thật sự không những không phiền toái còn dễ dàng hơn cho nàng.
Thanh Đại nhìn sắc trời một chút: "Thời điểm không còn sớm, nô tỳ về trước ."
Sau khi Thanh Đại đi, Tô Đào cũng bận rộn hẳn lên.
Đồ mua về đều đặt trong sân viện, nàng phải mang từng cái vào phòng bếp.
Trong phòng. Lục Tễ đã tỉnh từ lâu.
Tỉnh lại, hắn thấy mình ở trong căn phòng trống rỗng.
Lần trước mặc kệ hắn tỉnh lại lúc nào đều sẽ thấy Tô Đào. Nhưng lần này tỉnh lại, hắn lại không thấy người đâu. Không chỉ như thế, hắn cũng không nghe thấy bất kỳ thanh âm gì, trong viện an tĩnh như không có người ở.
Lục Tễ khẽ cau mày, Tô Đào hiện tại khẳng định không ở trong viện.
Nàng đi chỗ nào? Hoặc là nói, nàng... bỏ đi rồi?
Sắc trời càng ngày càng tối, Tô Đào cũng chưa trở về.
Lục Tễ nhìn túi đường đỏ trêи án kỷ, nghĩ tới dáng vẻ nàng cho hắn uống tối qua. Lục Tễ lạnh lùng, hắn nghĩ đúng, sẽ không có người thật sự đối tốt với hắn.
Nhưng lúc này, hắn nghe được âm thanh cửa viện bị đẩy ra, còn có đối thoại của Tô Đào với Thanh Đại.
Vừa nói chuyện xong, là tiếng bước chân của Tô Đào.
Nàng như là đang dịch chuyển cái gì, qua hồi lâu mới dừng lại.
Bên này Tô Đào rốt cuộc bận bịu xong, nàng vội vàng về phòng đi đến giường trước.
Tô Đào nhìn Lục Tễ hôn mê trêи giường, sau đó lấy ra kim sang dược giấu kĩ, cao hứng nói: "Cuối cùng ta cũng mua được dược trở về, thương thế của huynh rất nhanh sẽ tốt lên thôi."
Tô Đào bận bịu trán đầy mồ hôi, tóc mai cũng thấm ướt, nhưng trong ánh mắt xinh đẹp tràn đầy ý cười.
Lục Tễ lần đầu tiên thất thần.
Nàng vậy mà... đi mua thuốc cho hắn.