Ngủ chung

Chương 2

Ngay lúc Thùy sắp không nhịn được mà òa khóc vì sợ hãi thì cái cổng đang mở toang ra hai bên đã thu hút sự chú ý của nó. Thùy nhớ rõ ràng trước khi đi ngủ nó đã khóa cổng lại cẩn thận rồi cơ mà. Sao bây giờ nó lại mở toang hoang ra như thế kia? Lẽ nào là bà tự mở cổng rồi đi ra ngoài rồi?

Nghĩ đến đây thì Thùy sợ đến mức bủn rủn hết cả chân tay. Nó vội lao vào trong nhà lấy cái đèn pin rồi nhanh chóng chạy ra ngoài đi tìm bà. Vừa đi nó vừa cất tiếng gọi bằng một chất giọng khàn đặc vì đang cố nén sự sợ hãi và lo lắng ở trong lòng:

"Bà ơi... bà."

"Bà có ở ngoài đó không?"

"Bà ơi..."

Thùy nghẹn ngào cất tiếng lên gọi thêm mấy lần nữa. Trong lòng nó thầm hi vọng bà sẽ xuất hiện nhưng mãi vẫn không thấy có động tĩnh gì.

Thùy chợt nhớ tới buổi tối trước hôm nó lên đường về quê. Ngày hôm ấy, trong lúc Thùy đang sắp xếp lại tủ đồ của mình thì bà Nga, mẹ của Thùy đi vào. Bà nhẹ nhàng đi đến ngồi cạnh con gái rồi ân cần dặn dò:

"Bà con dạo này tinh thần kém, lại thêm tính hay quên nên con nhớ trông bà cho cẩn thận. Tối muộn thì nhớ đợi bà ngủ rồi hẵng đi ngủ sau, đừng để bà một mình ra ngoài buổi tối. Ở dưới quê mình không như trên đây, con phải cẩn thận. Ra đường mà đi một mình nguy hiểm lắm đấy!"

"Dạ con nhớ rồi. Mẹ cứ yên tâm! Con sẽ chăm bà thật tốt!". Nói rồi Thùy khẽ nở một nụ cười rạng rỡ nhìn mẹ mình. Nó đang thấy rất hào hứng về chuyến đi này. Tuy là sẽ phải xa gia đình cho tới lúc học hết cấp ba nhưng Thùy tin chắc rằng mình sẽ có được một cuộc sống với nhiều trải nghiệm mới ở dưới quê cùng bà.

"À còn nữa, bà con hay sang nhà bạn chơi lúc tối muộn. Con cố làm sao mà đưa bà đi rồi đưa bà về. Đừng để bà đi một mình nữa."

Nhớ đến đây Thùy bỗng nghĩ liệu có khi nào là bà đi sang nhà bạn chơi hay không? Nếu thế thì nó biết đi đâu tìm bây giờ? Nó mới về đây được gần nửa năm thôi, các nhà trong làng cũng chỉ mới biết sơ qua, mà bà ngoại nó thì bao nhiêu là bạn, biết được bà sang nhà ai mà hỏi tìm.

Ngay lúc này ánh mắt của Thùy chợt dừng lại ở phía con đường nhỏ dẫn ra đường lớn của làng. Đây cũng là đường mà sáng nào Thùy cũng đi qua để đến trường.



Mà nếu nhớ không nhầm thì bà có một người bạn tên Hoa, nhà ở ngay đầu con hẻm nhỏ này thì phải. Nếu thế thì hay thử đến đó hỏi thử xem. Biết đâu may mắn bà lại đang ở đó cũng nên.

Nhìn con đường nhỏ trước mắt chỉ toàn một màu đen bao trùm thì Thùy không tránh khỏi một trận rét run ở trong lòng. Nó từ từ nhắm mắt lại rồi khẽ nuốt khan một cái. Sau đó mới từ từ mở mắt ra rồi nhìn lại một lần nữa về phía con đường heo hút phía trước, da gà da vịt lại thi nhau nổi lên rần rần.

Hay là cứ men theo đường đó, thấy nhà nào còn sáng đèn thì vào hỏi nhỉ? Chứ vị trí nhà bà Hoa kia thì nói thật nó chả nhớ một tí tẹo nào cả.

Giữa lúc đang phân vân không biết có nên đi hay không thì bà ngoại bất ngờ xuất hiện ngay trước mắt Thùy làm nó giật mình đến suýt chút nữa là bay mất hồn mất vía.

Nhác thấy bóng dáng Thùy ở trước mặt bà ngoại liền cất giọng khàn khàn đặc trưng của mình lên hỏi. "Giờ này cháu ra đây làm gì thế? Bà tưởng cháu ngủ rồi cơ mà? Sao lại ra đây đứng một mình thế này?"

Không nhanh cũng không chậm Thùy đi đến đỡ tay rồi đưa bà về. Vừa đi nó vừa nói:

"Cháu còn tưởng là ai cơ, may mà là bà. Thiệt là... bà làm cháu giật thót cả tim luôn đấy."

"Mà bà vừa đi đâu đấy ạ? Cháu tìm bà nãy giờ mà không thấy bà đâu." Thùy tiếp tục hỏi.

"Bà đi sang nhà lão Thành ở ngoài kia. Hôm nay lão ấy có nhờ bà giữ hộ cái túi rồi hứa là tối sẽ sang lấy. Nhưng mà bà đợi mãi không thấy lão sang nên mới mang sang cho lão ấy luôn. Tiện ở đấy nói thêm dăm ba câu. Làm cháu phải lo lắng rồi?" Bà ngoại nhẹ nhàng giải thích cho Thùy nghe .

Nghe xong thì nó chỉ khẽ à lên một tiếng rồi dặn bà. "Sau này có đi đâu thì bà cứ gọi cháu một tiếng. Để cháu đưa bà đi, chứ trời tối bà đi một mình nguy hiểm, mà cháu ở nhà cũng lại không an tâm."

"Rồi rồi. Lần sau bà nhớ sẽ bảo cháu đi cùng. Còn bây giờ hai bà cháu mình về đi ngủ thôi, giờ này cũng muộn rồi."

Thế là hai bà cháu cứ thế dắt nhau đi về trên con đường nhỏ. Về đến cổng Thùy mới sực nhớ ra phòng của bà đang bừa bộn không khác gì một bãi chiến trường thì vội nói:

"Bà ơi, hôm nay bà sang phòng cháu ngủ tạm một hôm đi. Để sáng mai cháu dọn lại phòng cho bà. Chứ giờ nó bừa bộn lắm, bà không ngủ ở đấy được."



"Chết thật. Lúc ấy mải tìm đồ quá nên không để ý. Thế lại phải phiền cháu một hôm rồi."

Nói xong như chợt nhớ ra gì đó bà lại hỏi Thùy:

"À này, cháu có đọc trộm nhật kí của bà không đấy?" Bà ngoại bất ngờ làm ra vẻ nghiêm trọng hỏi Thùy ở bên cạnh.

Nghe câu hỏi này Thùy liền đáp luôn mà không nghi ngờ hay nghĩ ngợi gì:

"Cháu làm gì có tâm trạng để đọc hả bà. Lúc ấy cháu còn đang mải đi lấy áo ra cho bà mặc. Tại thấy bà ra ngoài mà không mang áo nên cháu mới đi sang phòng bà tìm. Nào ngờ ra đến nơi thì đã không thấy bà đâu rồi." Thùy khẽ bĩu môi làm vẻ trách móc khiến bà bật cười.

"Này là cháu đang dỗi bà đấy à?"

"Cháu nào dám. Nhưng mà lần sau bà nhớ phải gọi cháu đi cùng đấy. Nếu không lúc ấy cháu mà dỗi thì bà tha hồ mà tìm cách dỗ cháu nhá." Thùy vừa nhắc lại để bà nhớ vừa trêu chọc làm bầu không khí trở nên tươi vui hơn hẳn so với lúc mới về đến nhà.

Vào đến phòng rồi Thùy mau chóng đi xếp lại chăn gối để bà vào nằm. Xong xuôi nó còn nhìn bà nhe răng cười:

"Cháu chúc bà ngủ ngon!"

"Ừ. Chị ngủ thì cứ ngủ đi, chúc tôi làm gì." Bà vừa cười vừa cất tiếng trêu đùa.

"Như vậy mới tình cảm bà ạ." Thùy vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi nhìn bà.

Hai bà cháu nói thêm với nhau dăm ba câu rồi cũng chìm vào giấc ngủ.