Thầm mến

Chương 3

Bầu không khí bỗng trở nên yên lặng một cách lạ thường ngay khi Vãn Chu nhìn thấy bức hình kia.

Phương Chính cắt đứt trạng thái ngơ ngẩn của Vãn Chu: “Bác sĩ Nhậm, bệnh gì vậy, không nghiêm trọng chứ?”

Vãn Chu nhanh chóng quét qua bức ảnh chụp tấm lưng bị nổi mẩn đỏ, sắp xếp lại suy nghĩ, ngẩng đầu nhìn Phương Chính nói: “Bước đầu nhìn sơ qua thì chắc không có vấn đề gì lớn, có thể chỉ là bệnh chàm thôi. Nhưng chỉ nhìn hình thì không thể chắc chắn 100% được, tôi đề nghị bạn anh nên đến bệnh viện khám. Nếu xử lý không khéo thì không thể loại trừ khả năng bị chảy máu và lở loét do gãi rồi lan rộng thành mẩn lớn hơn đấy.”

Phương Chính gãi đầu: “À vậy à, vậy hay là tôi bảo cậu ta nếu rảnh thì đến bệnh viện của cô lấy số khám bệnh nhé, cô thấy được không?”

Vãn Chu giật mình, hít thở sâu một hơi: “Được mà, chủ yếu là người bệnh thôi, không phải bệnh gì nặng đâu, lúc nào tiện thì tới.”

“Được rồi, vậy đến lúc đó tôi sẽ bảo cậu ấy thêm Wechat của cô rồi liên lạc với cô trước nhé.”

“Ừm, được mà, không có gì đâu.”

Bữa ăn kết thúc nhanh chóng vì cả hai bên đều coi nó như một nhiệm vụ.

-

Đương nhiên Phương Chính không thật sự đến xem mắt, ngày thường công việc của kiến trúc sư bận rộn đến mức đủ để anh ta tất bật rồi, ai rảnh rỗi đi xem mắt chứ.

Chỉ là lần trước anh ta rảnh rang chợt thoáng thấy buổi xem mắt mà mẹ anh ta đã gửi cho hai anh em, yêu cầu một trong số hai anh em đi gặp mặt. Vừa nhìn anh ta đã kích hoạt radar được hình thành trong những năm đi theo Giang Độ.

Cô gái này học cùng trường cấp ba với họ, học lớp kế bên. Và nếu anh ta nhớ không nhầm thì có gì đó không đúng, chắc chắn là có gì đó không đúng.

Vậy nên, anh ta tình nguyện xuất chinh thay em trai mình, còn tiện thể nẫng một chai rượu vang đỏ quý giá lâu năm từ Phương Viên.

Gần đây Phương Viên đang qua lại thân thiết với một người mẫu tự do tuyến 18, hoàn toàn không có thời gian để ý tới cô gái được mai mối rất dịu dàng hiền lành và có công việc ổn định trong mắt của mẹ Phương, nên đương nhiên cậu ta xúc động đến rơi lệ với hành động xả thân vì nghĩa của anh trai mình lần này.

Phương Chính lái xe về đến nhà, lấy chai rượu vang đỏ này rồi quay đầu lái xe tới nhà Giang Độ.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Khi Giang Độ nghe thấy tiếng chuông cửa, anh vừa hoàn thành một giao dịch kỳ hạn và với điều kiện thuận lợi của thị trường gần đây, anh đã kiếm được lợi nhuận sáu con số.

Tâm trạng của anh đang vui vẻ, cho nên dù thấy đứa bạn “Không có việc gì sẽ không lên điện Tam bảo” này nhưng anh vẫn mở cửa cho anh ta.

Giang Độ liếc nhìn rượu vang đỏ trong tay Phương Chính, nhíu mày: “Lợn rừng lúc nào đã có thể được nhai trấu mịn rồi thế?”

“Này tôi nói cho bạn nghe, bạn đúng là miệng chó không thể khạc ra ngà voi. Tôi đến đây để mời bạn một chén minh nguyệt mà sao bạn ăn nói bốp chát thế hả.”

Giang Độ nhìn Phương Chính bằng vẻ mặt “cậu có bị gì không vậy”: “Xin cho tôi một lý do để uống chung rượu vang đỏ với bạn vào tối nay xem nào.”

“Uầy được rồi được rồi, cậu đúng là không biết lãng mạn gì hết, làm tôi đau lòng khôn xiết. Hừ...”

Giang Độ rùng mình: “Có gì thì nói luôn đi.” Sau đó anh quay lại bàn máy tính để tiếp tục xem giá thị trường của mình.

“Hôm nay tôi đi xem mắt với một cô gái...” Anh ta chưa kịp nói hết câu đã nghe thấy người đàn ông ngồi sau máy tính cười mỉa nghe vô cùng giễu cợt.

“Tôi chưa nói xong mà, đó không phải là trọng điểm. Cô gái đó là bác sĩ da liễu, nên tôi muốn hỏi giúp cậu về mẩn đỏ trên lưng cậu. Cô ấy nói nó không nghiêm trọng, nhưng tốt hơn hết cậu nên đi khám xem sao.”

“Ừm...” Một âm tiết hờ hững, không nói tốt cũng không nói xấu.

Phương Chính từ lâu đã quen với thái độ không quan tâm đến bất cứ điều gì của anh: “Tôi đưa Wechat của bác sĩ Nhậm cho cậu này, nhớ add người ta đó. Trước khi đi nhớ liên hệ với cô ấy nha.”

Âm thanh click chuột dường như tạm dừng một lúc, nhưng sau đó lại nhanh chóng vang lên.

“Tôi đi đây, cậu phải chú ý sức khỏe của mình đấy.” Phương Chính như mang trái tim người mẹ già, hận anh rèn sắt không thành thép.

“Không tiễn.” Giọng nói từ phía sau máy tính lần này dứt khoát và rõ ràng, thậm chí ngữ điệu cũng có vẻ nhẹ nhàng hơn.

“À đúng rồi, chưa đầy một tuần nữa là tới ngày họp lớp rồi, cậu suy nghĩ kỹ chưa, có đi không?”

“Xem tâm trạng đã.”

Phương Chính liếc nhìn về phía máy tính rồi xoay người ra ngoài.

Tất nhiên anh ta không ngu ngốc đến mức bộc lộ sự tò mò của mình về bác sĩ Nhậm, tự lộ ra chẳng phải sẽ không xem được kịch hay sao. Theo hiểu biết của anh ta về Giang Độ, chỉ cần Giang Độ không chịu nói thì mọi thắc mắc đều vô ích, biết đâu còn có thể bị phản công ngược lại.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Thằng nhóc này từ nhỏ đã thâm sâu, anh ta thật sự không muốn lại chịu thiệt nữa.

Vì vậy, lần này anh ta đã có kinh nghiệm, hoàng tước phía sau, yên lặng theo dõi diễn biến.

-

Sau bữa tối trên đường về, Vãn Chu gọi Didi (*), hôm qua xe bị đưa đi sửa phải mấy ngày nữa mới lấy được.

(*) Didi: giống như Grab.

Sau khi lên xe, cô im lặng nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ đang lùi lại, tâm trí lơ lửng bay đến trời cao.

Trường trung học của Vãn Chu là trường trung học tốt nhất ở Nam Thành, hàng năm đều có rất nhiều học sinh đỗ vào những trường đại học hàng đầu.

Mặc dù vậy, Giang Độ vẫn nổi bật hơn so với phần còn lại. Vào năm cuối cấp, người ta vẫn thấy anh đổ mồ hôi trên sân bóng rổ mỗi ngày và dường như không bao giờ quan tâm đến bất cứ kỳ thi lớn nhỏ nào, nhưng mỗi lần công bố bảng thành tích thì anh đều có thể đánh bại tất cả mọi người. Không có tin đồn về bất kỳ mối tình mới nào, nhưng hầu như xung quanh anh lúc nào cũng có nhiều loại hoa bướm.

Gia cảnh tốt, thành tích tốt, ngoại hình đẹp. So với những cô gái vây quanh anh mỗi ngày, Vãn Chu hướng nội và kiệm lời hơn rất nhiều.

Khoảng thời gian yêu thầm là một dòng chảy thăng trầm tự biên tự diễn, một dòng sông chảy qua thung lũng tách giãn lớn ở Đông Phi. Mỗi lần vòng qua một khúc cua lại có ảo tưởng rằng hôm nay sẽ được gần anh hơn. Lén nhìn anh rồi nhìn qua chỗ khác, nếu anh lơ đãng nhìn sang, cô sẽ cảm thấy hồi hộp rất lâu. Mỗi lần bốn mắt nhìn nhau là một lần đấu tranh trực diện nhưng cô luôn là người thua cuộc trước.

Ba năm trung học, quá trình kể trên được lặp đi lặp lại mỗi ngày, làm không biết mệt. Muốn đến gần hơn nhưng lại sợ thất bại.

Cảm xúc và lý trí cứ đấu tranh với nhau hết lần này đến lần khác, khó bỏ khó phân.

Có quá nhiều cô gái như vậy và trong số đó, dường như Vãn Chu chỉ là người bình thường không có gì nổi bật.

Thượng Đế ơi, con đã bị anh ấy vây hãm, thế nhưng anh ấy lại chẳng hay biết gì.