Anh em nhà họ Dương

Chương 1

“Quỳnh Nhi à, làm người yêu của tớ nhé!”

Trước một cổng trường cấp ba khang trang, tên học sinh nam quỳ gối một chân dưới mặt đất, áo trắng quần xanh được đo đạc vừa vặn trên cơ thể cao gầy, tay nâng đóa hoa hồng diễm lệ với tất cả 100 bông hoa một cách tỉ mỉ.

Đứng trước mặt của hắn là một nữ sinh với tà áo dài màu trắng thanh nhã ôm sát cơ thể phổng phao của thiếu nữ tuổi mới lớn, dung nhan xinh đẹp, mi cong má đào, mũi quỳnh môi đỏ, mái tóc đen mượt, nàng đẹp hơn cả đóa hoa hồng mang theo tình cảm đầu đời của học sinh nam đang dâng hiến.

Xung quanh hai người là vài chục học sinh vây quanh hò hét sau khi tan trường, biểu lộ hưng phấn và hứng thú, tay cầm điện thoại liên tục quay phim, chụp ảnh, có người còn phát trực tiếp lên facebook.

Khung cảnh nhộn nhịp đến mức không ít người đi đường phải nhiều chuyện tắp xe vào lề quan sát.

Hiển nhiên, cảnh tượng đang diễn ra không quá mức mới mẻ, đơn giản là một màn tỏ tình lãng mạn ở tuổi học sinh.

Học sinh nam tuy không quá vạm vỡ nhưng cũng trắng trẻo, lịch sự, diện mạo thanh tú, dưới chân là đôi Nike air force 1 màu trắng, cổ tay đeo con đồng hồ Apple Watch đời mới nhất…chứng minh gia cảnh của hắn rất khá giả.

Học sinh nữ lại càng không cần phải miêu tả, nàng tên Cao Quỳnh Nhi, là hot girl của cả trường cấp ba này, thành tích học tập giỏi, gia đình gia giáo nề nếp có địa vị xã hội, dung mạo lại xinh xắn yêu kiều.

Có thể nói là nam thanh nữ tú.

Mọi thứ sẽ rất hoàn hảo nếu nữ sinh thực hiện một cái gật đầu.

Đáng tiếc…

Trong ánh mắt tràn đầy mong đợi của nam sinh, nàng lại thong dong lắc đầu, đôi mắt xinh đẹp ẩn hiện nét trêu tức, bĩu môi:

“Dương Việt à, cậu yêu thầm tôi đã ba năm rồi, không nghĩ đến hôm nay còn dám can đảm thổ lộ, còn dám tỏ tình nữa chứ!”

Học sinh nam tên Dương Việt đang quỳ gối giật mình, trong mắt hiện qua một chút lúng túng.

Hắn thừa nhận khi vừa lên lớp 10, lần đầu nhìn thấy cô bạn học lớp kế bên là Cao Quỳnh Nhi đã trúng phải tiếng sét ái tình.

Nhưng con trai mới lớn mà, chơi game, học tập, đá bóng hắn có thể rất giỏi…còn về kinh nghiệm tán gái gần như chỉ là số 0 tròn trĩnh.

Suốt ba năm cấp 3, hắn vẫn luôn tương tư đơn phương Cao Quỳnh Nhi, luôn tìm cách gây nên sự chú ý của nàng nhưng luôn nhận được thái độ dửng dưng, hờ hững.

Hiện tại khi đã sắp kết thúc lớp 12, phải rời xa mái trường, lo sợ không còn cơ hội gặp lại Cao Quỳnh Nhi nữa nên hắn mới lấy hết can đảm để tỏ tình ngay ngày lễ tốt nghiệp.

Đã quyết định thì phải can đảm, Dương Việt nghiêm túc và chân thành:

“Quỳnh Nhi, tớ muốn chúng ta có thể thi vào cùng trường đại học, tớ sẽ chăm sóc…”

“Đủ rồi!” Quỳnh Nhi cắt ngang lời nói của hắn, nàng khoanh hai tay trước ngực, mỉa mai nhìn xuống nói:

“Nói thật cậu có chút đẹp trai, học hành cũng giỏi…đáng tiếc chúng ta là người của hai thế giới!”

“Người của hai thế giới?” Dương Việt khó hiểu nhìn lấy nàng:

“Chúng ta học cùng ngôi trường danh giá nhất thành phố, năng lực của tớ cũng không kém gì cậu, thậm chí thành tích học tập của tớ còn giỏi hơn, vì sao lại là người của hai thế giới?”

Quỳnh Nhi nhếch miệng, bất chợt cười đến run rẩy bộ ngực to, chế nhạo lên tiếng:

“Nhìn lại hoàn cảnh gia đình hai chúng ta xem?”

“Ba tớ là sĩ quan cao cấp, mẹ tớ là viện trưởng của một bệnh viện có tiếng!”

“Còn cậu thì sao? cả thành phố này đều biết ba cậu chỉ là một tên giàu có nhờ vào may mắn, dì cậu cũng chỉ được cái mã ngoài, chỉ biết ở nhà nội trợ, cả nhà cậu suốt ngày ăn không ngồi rồi chẳng có chút địa vị xã hội nào đáng nói!”

“Thậm chí cậu vào được ngôi trường danh giá này cũng chỉ nhờ ba cậu chồng tiền mà thôi!”

“Như vậy cậu lấy gì xứng với tớ?”

Từng câu từng chữ mà Quỳnh Nhi thốt ra khỏi miệng như những thanh búa tạ nện thẳng vào trong lòng Dương Việt.

Sắc mặt hắn tái đi, thân thể run rẩy, bờ môi động đậy nhưng lại không thốt nên lời.

Người xung quanh nghe thấy Quỳnh Nhi chế nhạo cũng dùng ánh mắt khác lạ đánh giá Dương Việt, nghị luận xôn xao ầm ĩ:

“Thì ra thằng cu đó là con trai lão Dương Quá?!”

“Haha, tao cũng nghe nói đến cái nhà đó rồi, lão Dương Quá đúng là số đỏ như chó, từ một thằng tay trắng bần hàn trúng vài chục tờ độc đắc đổi con mẹ nó đời, sau cưới con vợ đẹp như tiên trẻ hơn gần hai chục tuổi!”

“Mẹ nó, nghe nói hắn trúng số đến tận vài lần chứ không chỉ một!”

“Cũng chỉ là thằng giàu xổi mà thôi, gửi đống tiền vào ngân hàng ăn lãi sống qua ngày, bước chân ra xã hội sao bằng những người có quyền có thế?”

“Chẳng trách con bé Quỳnh Nhi nó chẳng thèm, gia đình nó chênh lệch đẳng cấp quá lớn!”

Dương Việt toàn thân cứng đờ trước sự đả kích mà Quỳnh Nhi mang lại, thậm chí không còn tâm trạng nghe đến những lời chế nhạo ở xung quanh.

Đột ngột có một bóng người yểu điệu xuất hiện trước mặt hắn, chụp lấy đóa hoa hồng ném thẳng vào mặt Quỳnh Nhi khiến nàng bật ngửa.

“Con bé này?”

Quỳnh Nhi căm tức nhìn thiếu nữ vừa xuất hiện.

Nói về nhan sắc, thiếu nữ này áp đảo nàng quá nhiều.

Mái tóc màu tím tự nhiên như khói, làn da trắng nõn mịn màn hơn tuyết tan, đôi mắt bồ câu to tròn đen láy, mũi nhỏ cao cao, bờ môi ướt át không son vẫn đỏ, cũng là một bộ áo dài màu trắng ôm lấy toàn thân, khoe lên những đường cong trưởng thành như vượt quá độ tuổi, chỗ cần lồi thì lồi, chỗ cần lõm thì lõm, lại thêm đôi chân dài miên man.

Thật khó tin đây là dáng người mà nữ sinh cấp ba có thể sở hữu.

Nếu Quỳnh Nhi chỉ là hot girl của trường cấp ba, thì thiếu nữ trước mặt này lại là hot girl của cả thành phố, trên mạng xã hội có đến hàng triệu người theo dõi.

Nếu có ai đó yêu cầu mô tả ngắn gọn về nàng, chỉ có một câu là thể hiện được rõ nhất:

Khuôn mặt thiên thần, thân hình yêu nữ.

Nàng là Dương Tố Vy, em gái của Dương Việt.

“Anh hai, mắt thẩm mỹ của anh ngày càng kém, loại nữ nhân nhan sắc tầm thường này cũng muốn làm chị dâu của em sao?”

Dương Tố Vy khinh khỉnh liếc nhìn Quỳnh Nhi bằng nửa con mắt, cái liếc xéo của nữ nhân ghét nhau cũng khiến rất nhiều nam nhân đang vây quanh nuốt nước miếng.

Dương Tố Vy thật sự quá đẹp, trước đó Quỳnh Nhi là tiêu điểm của toàn trường…nhưng khi Tố Vy xuất hiện thì lại ảm đạm thất sắc như vật làm nền vậy.

Đám thanh niên, đàn ông xung quanh tình nguyện đi tù bóc lịch vì nàng.

Không thèm để ý đến đám đông, Dương Tố Vy nắm tay Dương Việt kéo lên.

Dương Việt còn thất thần chưa kịp định hình, Dương Tố Vy đã lôi hắn vào taxi phóng mất dạng.

Nhìn theo chiếc taxi khuất xa trong tầm mắt, Quỳnh Nhi lúc này mới giận dữ hung hăng đạp nát đóa hoa ở dưới chân, bực mình quay người rời đi.

Dương Tố Vy như cướp hết hào quang thuộc về nàng, Quỳnh Nhi cũng chẳng còn tâm trạng nào ở lại.



Bên trên xe, hương thơm tự nhiên dễ chịu trên người em gái khiến Dương Việt rốt cuộc lấy lại một chút tinh thần, hắn thẩn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Hết người yêu thích rồi sao? đi nhắm vào con Quỳnh Nhi đó?” Dương Tố Vy một đôi mắt đẹp khóa chặt khuôn mặt của hắn bất mãn chất vấn.

“Sao anh không thích cô ấy được?” Dương Việt cười khổ hỏi.

“Hừ, nó nổi tiếng chảnh chọe từ trước đến nay, ỷ vào gia đình có chút thân phận là không xem ai ra gì!” Dương Tố Vy yêu kiều hừ lạnh:

“Em từng thấy nó ăn nói mắc dạy với bác bảo vệ ngoài cổng trường, nói rồi mà anh đâu có tin!”

“Trong mắt người tình thì Thị Nở cũng hóa Tây Thi mà…” Dương Việt vuốt vuốt mũi.

“Người tình? Có anh tình đơn phương thì có!” Dương Tố Vy càng nói càng giận, trực tiếp quay mặt sang một bên không thèm để ý đến hắn.

Dương Việt thấy muội muội thật sự giận dỗi, vội vàng xin lỗi làm lành:

“Được rồi em gái ngoan, lần này anh sáng mắt ra rồi, từ nay về sau cái tên Quỳnh Nhi không còn trong từ điển của anh mày nữa!”

Hắn nổi tiếng nuông chiều em gái, cực kỳ cưng nựng cô em gái này, đương nhiên sẽ không để Tố Vy vì chút chuyện nhỏ này mà tức giận.

Dương Tố Vy hơi có chút bất ngờ nhìn sang, vẫn còn chưa tin hỏi:

“Cái gì mà thay đổi nhanh vậy? trước đó còn thích nó lắm mà? Tỏ tình bị từ chối nên nãn rồi à?”

Nàng vốn cho rằng ông anh của mình sẽ bị đả kích, thẩn thờ như người mất hồn thêm một thời gian, nào ngờ hắn lấy lại bình tĩnh nhanh đến thế?

Dương Việt ánh mắt lấp lóe: “Anh đã hối hận vì ba năm nay yêu thầm Quỳnh Nhi, càng hối hận vì tỏ tình với cô ta!”

“Tại sao?” Dương Tố Vy chớp chớp đôi mi cong màu tím.

Dương Việt lạnh lùng nói: “Cô ta có thể xem thường anh, có thể từ chối anh nhưng tuyệt đối không được phép xem thường ba và dì, khi cô ta buông lời mỉa mai đến gia đình chúng ta, anh đã xóa sổ Quỳnh Nhi khỏi trái tim mình!”

Dương Tố Vy nghe vậy có chút thất thần, sau đó bờ môi đỏ mộng của nàng nhoẻn miệng cười như trăm hoa đua nở.

Vui sướng kéo lấy cánh tay của Dương Việt, rúc mình tựa vào lòng hắn hài lòng nói:

“Thế mới là anh hai của em chứ, không ai được phép xem nhẹ gia đình chúng ta!”

Nói xong nàng còn nhón lên hôn vào má Dương Việt.

Dương Việt cười cười vuốt ve mái tóc màu tím thơ mộng của nàng.

Ở khoảng cách gần ngắm nhìn cô em gái, hắn phát hiện vẻ đẹp của Quỳnh Nhi cũng trở nên tầm thường.

Lúc này Dương Việt vô tình nhìn thấy lão tài xế taxi thỉnh thoảng vẫn nhìn lén Dương Tố Vy qua tấm gương phía trước bằng ánh mắt cực kỳ mê say.

Dương Việt trong lòng hừ lạnh, vô thức ôm chặt nàng hơn một chút xem như cảnh cáo.

Tài xế xấu hổ vội vàng chuyển dời ánh mắt, hắn xin thề hắn chưa từng gặp thiếu nữ học sinh nào đẹp đến như vậy.

Hai anh em ôm chặt, Dương Việt cảm giác được bộ ngực thiếu nữ căng đầy nhựa sống áp sát vào cánh tay mình, da thịt thiếu nữ mềm mại tươi mát, trong lòng có chút rung động, cắn răng suy nghĩ:

“Đúng vậy Dương Việt à, tầm mắt của mày quá kém…có chọn người yêu cũng phải chọn người đẹp như muội muội trở lên mới được!”