Cung Viễn Chủy

Chương 2

°ĐỊA LAO°

Phượng Thần Hy nằm trên mặt đất lạnh một lúc sau thì xung quanh truyền đến động tĩnh

Một người tân nương từ dưới đất đứng dậy, tiếp theo là người thứ hai, thứ ba...

Các tân nương lần lượt tỉnh lại, bên tai Phượng Thần Hy truyền đến từng tiếng nói chuyện giao lưu của các tân nương, lúc này nàng mới giật giật thân thể tỉnh lại, bất động thanh sắc đánh giá xung quanh cùng các tân nương dự tuyển

Bên trong đám tân nương có ba người bất đồng, lập tức liền hấp dẫn chú ý của Phượng Thần Hy, một người là ghé tai lên vách tường nghe lén âm thanh bên ngoài, một người khác chính là ngồi yên dưới đất bộ dáng cực kỳ trầm tĩnh, người còn lại chính là khi người khác nhìn đến thường thường cười lại một cái

Phượng Thần Hy liếc mắt liền để ý các nàng bởi vì cùng với những tân nương khác hoàn toàn không giống nhau, có cảnh giác, có đề phòng nhưng không có nửa phần sợ hãi, ba người này hoặc là gián điệp hoặc là trong quá khứ đã đối mặt với chuyện gì mà rèn luyện được một nội tâm bình tĩnh nhưng khả năng trước vẫn là cao hơn một bậc

Đột nhiên sau lưng truyền đến âm thanh thu hút sự chú ý của Phượng Thần Hy

Chẳng biết vì sao lính gác cửa bỗng nhiên đi qua chỗ của một vị tân nương, vị tân nương đó lại lớn tiếng mở miệng chất vấn

"Cung Môn các ngươi chính là đối đãi với các tân nương gả đến như thế sao!?"

Vị tân nương đó đỏ đỏ vành mắt, tức giận không thôi

"Trước đây thời điểm hạ sính lễ nói đến ba hoa chích chòe, bây giờ ta vừa mới rời nhà được mấy canh giờ liền bị giam ở cái địa lao vừa tối lại vừa rách nát này! Quá vô lý! Nếu cha ta mà biết nhất định sẽ không tha cho các ngươi!"

Thanh âm này khiến cho thị vệ chú ý cũng hấp dẫn chú ý của toàn bộ tân nương

Thị vệ dừng bước, nhìn về phía tân nương đang nói chuyện kia, chỉ thấy hắn nở nụ cười lạnh lẽo, không để tân nương đó nói hết câu đã lạnh lùng nói

"Yên tâm, cha ngươi là không có cơ hội biết được đâu"

Nghe vậy, tất cả tân nương đều là sắc mặt trắng bệch, hỗn loạn đòi rời đi nhưng không có ai để ý đến bọn họ

Các tân nương náo loạn một lúc nhưng không thấy ai để ý đến bọn họ thì dần yên lặng

Bóng đêm dần khuya, nhiệt độ không khí dưới địa lao càng ngày càng thấp, các tân nương có chút chịu không nổi, tất cả đều ôm lấy thân thể nhưng vẫn là lạnh đến run rẩy

Hành lang bỗng nhiên vang lên tiếng bước chân nhỏ bé, tiếng bước chân từ xa đến gần bỗng chốc thu hút sự chú ý của các tân nương

Đương nhiên cũng bao gồm Phượng Thần Hy, từ khi tiếng bước chân bắt đầu xuất hiện, nàng đã bắt đầu chú ý xung quanh

Chỉ thấy một vị công tử vóc dáng cao, gương mặt tuấn tú lại có điểm thiếu trưởng thành, người mặc một cái áo choàng rất lớn đi đến, bên cạnh một thị vệ áo đen

Tất cả các tân nương đều đứng lên nhìn về phía vị công tử mới tới kia, các nàng đều không có ngoại lệ, đều lòng mang chờ mong lại có tâm tình thấp thỏm nhìn về phía vị công tử kia

"Đừng sợ, ta là đến cứu các ngươi"

Từ lời nói của Cung Tử Vũ, các tân nương mới biết vì sao bản thân lại có loại đãi ngộ này, thì ra trong số bọn họ có mật thám của Vô Phong

Càng khiến các nàng hoảng sợ chính là Cung Môn Chấp Nhận vì đảm bảo an toàn của Cung Môn nên ra lệnh xử tử tất cả bọn họ

Vì mạng sống, các tân nương quyết định đi theo vị công tử kia

Trên đường, Phượng Thần Hy thấy một vị tân nương chạy ra ngoài còn vị công tử kia cũng đi theo

Phượng Thần Hy cũng dừng lại nhìn về phía nơi hai người biến mất không biết suy nghĩ cái gì, nữ nhân kia ngược lại có chút thủ đoạn, sau đó nàng như không có chuyện gì mà chạy theo các tân nương nhưng cuối con đường lại là ngõ cụt



Các tân nương hoang mang, khe khẽ bàn luận cái gì đó

Phượng Thần Hy bất động thanh sắc đánh giá 'ngõ cụt' này, ánh mắt đảo qua ở từng viên ngói, từng viên gạch nơi này

Chắc chắn có cơ quan

Nhưng mà một con đường bí mật như vậy chắc chỉ có đích hệ Cung Môn mới biết chứ? Loại đường hầm bảo mệnh này mà cũng có thể tiết lộ cho người ngoài được sao, đặc biệt là họ chắc chắn trong số các tân nương có mật thám Vô Phong nữa

Nếu như bị Vô Phong biết được vậy chẳng phải mất đi một quân bài tẩy sao? Thậm chí còn có thể tạo thành nguy hiểm trí mạng cho Cung Môn nữa

Thật sự có loại người không đầu óc như vậy ở Cung Môn sao?

Phượng Thần Hy còn đang nghĩ thử âm mưu trong việc này, nàng không tin con cháu của một đại gia tộc trăm năm như Cung Môn sẽ nuôi ra một loại không có đầu óc tự tiện tiết lộ mật đạo của gia tộc ra như vậy

Nhưng sự thật chứng minh cho Phượng Thần Hy, vị Vũ công tử kia thực sự không hề có đầu óc đáng nói

Chỉ thấy Cung Tử Vũ dẫn theo Vân Vi Sam trở về, đi đến bên tường, nhấn xuống hai khối gạch đá đậm màu...

Răng rắc!...

Âm thanh cơ quan vận chuyển vang lên, một mật đạo u ám sau tường xuất hiện

Nhìn thấy mật đạo trước mặt, Phượng Thần Hy phản ứng chậm một nhịp

Phượng Thần Hy : ". . . . . ." Thuyết âm mưu từ nãy tới giờ của nàng phảng phất như truyện tiếu lâm

Thì ra đại gia tộc thực sự có thể nuôi ra được con cháu không có đầu óc chỉ là trước đây nàng chưa từng gặp thôi

Nhưng Phượng Thần Hy rất nhanh lấy lại bình tĩnh, âm thầm nhớ vị trí của hai viên gạch đó, nếu có cơ hội, nàng có thể dựa vào mật đạo này ra ngoài

Rõ ràng, Phượng Thần Hy chắc chắn đám tân nương này không thể ra ngoài, vì sao? Bởi vì nàng nghe thấy được có người đang đến rồi...

"Cung Tử Vũ, ngươi không phải đem người đến cho ta thử dược sao? Như thế nào lại đưa đến nơi này rồi?"

Một tiếng kêu này thu hút sự chú ý của mọi người, ngẩng đầu theo thanh âm chỉ thấy một thân ảnh đưa lưng về phía ánh trăng, đó là một thiếu niên cao gầy đứng trên nóc nhà ngói đen, thiếu niên mặc một thân áo choàng đen nhánh bên trên thêu rất nhiều chi tiết bằng chỉ bạc tinh tế, trên tay đang ở sửa sang lại một bộ bao tay màu đen, trên bao tay thuê dệt rất nhiều hoa văn ánh kim phức tạp, vừa nhìn liền không phải vật phàm

Hắn mặt mang theo nụ cười châm chọc, ánh mắt đảo qua các tân nương, cùng với Cung Tử Vũ đứng ở đằng trước

"Ta chỉ là phụng mệnh lệnh thiếu chủ hành sự, không cần báo cáo với ngươi"

Cung Tử Vũ lạnh nhạt nói

"Ngươi là phụng mệnh thiếu chủ hay giả truyền mệnh lệnh, trong lòng ngươi tự biết rõ"

Cung Tử Vũ thầm nghĩ không tốt, nhanh chóng để các tân nương chạy mau, bản thân thì tiến lên đánh nhau với Cung Viễn Chủy

Các tân nương nhấc váy lên chạy về phía mật đạo, nhưng chưa tới gần thì ám khí từ bên trên đánh úp lại, trực tiếp đóng mật đạo, không đợi các tân nương phản ứng lại đây, trong lúc Cung Viễn Chủy cùng Cung Tử Vũ đánh nhau qua lại, hắn lựa thời cơ về phía các tân nương một quả cầu ám khí bay về phía các tân nương

Độc phấn nổ tung, Vân Vi Sam dẫn đầu che lại miệng mũi, một bên nói cẩn thận, một bên lưu ý chung quanh, tất cả tân nương đều bắt đầu không ngừng ho khan, có người đã độc phát, bởi vì độc tính mà thể lực chống đỡ hết nổi, lung lay ngã xuống đất

Phượng Thần Hy cũng theo các tân nương nhắm mắt che lại miệng mũi, độc này đối với nàng không chút ảnh hưởng nhưng làm bộ thì vẫn muốn làm bộ

Nhẹ nhàng hạ tay giá y xuống quan sát xung quanh, Phượng Thần Hy chỉ thấy hai người Cung Tử Vũ và Kim Phồn một trước một sau tấn công Cung Viễn Chủy, chỉ có điều võ công của Cung Tử Vũ quá yếu, ít nhất chút võ công kia ở trước mặt Cung Viễn Chủy chả đáng là gì, còn về thị vệ kia...



Trong mắt của nàng lướt qua ám quang nhìn về phía Kim Phồn

Che giấu thực lực?

Phượng Thần Hy nhìn ra, nội lực của thị vệ này không chỉ có như vậy, nếu xuất ra toàn lực thì thiếu niên kia cũng không thể đánh bại hắn

Mà Vân Vi Sam đứng bên cạnh Phượng Thần Hy nhíu mày, như vậy ngồi chờ chết, không biết sẽ có hậu quả gì, nàng nhìn về phía Cung Viễn Chủy, lặng lẽ đem kim trâm giấu trong tay áo gian, im lặng tới gần

Lúc này, một bàn tay giữ nàng lại, Vân Vi Sam cả kinh, quay đầu nhìn lại, là Thượng Quan Thiển hoa lê đái vũ, trông cực kỳ đáng thương

 “Thật sự sẽ chết sao? Ta sợ hãi...Cứu... cứu ta...”

Bên kia, đánh nhau đã ngừng, các tân nương nghe thấy âm thanh giận dữ của Cung Tử Vũ

“Cung Viễn Chủy! Các nàng đều là tân nương đợi tuyển, ngươi làm như vậy, cũng quá không màng hậu quả!”

Cung Viễn Chủy thấy bộ dáng tức giận của Cung Tử Vũ, tấm tắc hai tiếng

"Quả nhiên là Vũ công tử thương hương tiếc ngọc nhất, nhưng trong số các nàng có mật thám Vô Phong trà trộn vào, theo lý nên toàn bộ xử tử"

Thiếu niên nâng mắt mắt đảo qua các tân nương

"Các nàng đã trúng độc, không có giải dược của ta thì cứ ngoan ngoãn chờ chết đi"

Các tân nương nghe Cung Viễn Chủy nói như vậy, tiếng kêu tiếng khóc tuyệt vọng vang lên không ngừng

Một tân nương hoảng loạn đứng lên

"Ta sẽ không chết ở đây chứ!? Ta không muốn, ta vẫn chưa muốn chết!"

Vừa kêu la, tân nương đó vừa lao về phía Cung Tử Vũ, nhưng vừa đến gần tân nương kia lập tức khóa hầu Cung Tử Vũ lại, trên gương mặt cũng không còn sự sợ hãi và hoảng loạn khi nãy, chỉ còn ánh mắt đầy sát khí

Cung Viễn Chủy nhìn thấy Cung Tử Vũ như vậy thì nhếch miệng cười cười

"Chúc mừng ngươi, lập bẫy thành công, côn trùng vào lưới"

Trịnh Nam Y nhíu mày, nghiêm nghị uy hiếp Cung Viễn Chủy

"Dùng giải dược, đổi mạng của hắn!"

Thiếu niên vẫn không nhanh không chạm, ánh mắt càng thêm lạnh lùng

"Ngươi có thể thử xem, là ngươi chết trước hay hắn chết trước"

Vừa mới nói xong, ngón tay Cung Viễn Chủy khẽ nhúc nhích, chưa kịp hành động thì sau lưng Trịnh Nam Y xuất hiện một thân ảnh khá có tính áp bức

Không còn cách nào, Trịnh Nam Y đành phải thả Cung Tử Vũ, ném Cung Tử Vũ về phía Cung Viễn Chủy y hệt như ném rác rưởi, tâm trung đối phó kẻ địch sau lưng

Vốn cho rằng Cung Tử Vũ có thể kiềm chế Cung Viễn Chủy một cái chớp mắt, ai ngờ hắn trực tiếp lắc người né tránh, tùy ý để Cung Tử Vũ ngã xuống đất, tiến đến giúp thân ảnh vừa xuất hiện kia khống chế Trịnh Nam Y, rất nhanh, nàng ta đã bị khống chế

Đáng thương Cung Tử Vũ trực tiếp ngã trên mặt đất, kêu đau một tiếng, nghiến răng nghiến lợi nhìn về phía thiếu niên

"Cung Viễn Chủy!!!"