khế ước định mệnh

Chương 2

Bản chất của ác quỷ không bao giờ thay đổi: chỉ có dụ dỗ, lừa gạt, tước đoạt mạng sống và lấy đi linh hồn của người ký khế ước. Đối tượng của họ chính là những người đang rơi vào đường cùng, chỉ cần dùng lời ngon ngọt dụ dỗ thì người đó sẽ chấp nhận ngay.

Hắn nhẹ giọng thì thầm bên tai cô: "Ký khế ước với ta đi, ta chắc chắn sẽ bảo vệ cho cô, ta sẽ ban cho cô một điều ước."

Chỉ cần lợi dụng giây phút “cùng đường” này, dùng lời ngon tiếng ngọt thì chắc chắn mọi thứ sẽ diễn ra theo ý hắn. Đây là một điều cơ bản mà bất cứ ác quỷ nào cũng biết. Một khi khế ước được lập thì con mồi sẽ nằm gọn trong bàn tay của ác quỷ - kẻ có thể thực hiện nguyện vọng của người đó, vì họ đã ấn huyết ký trên tờ khế ước rồi.

Ác quỷ có thể lấy đi linh hồn của người ký khế ước bất cứ lúc nào và giữa hai bên sẽ có sự ràng buộc không thể nào dứt ra được. Đó là một điều bất biến mà bất cứ người nào cũng không thể tránh né. Với Khương Dao , ngoài lấy đi linh hồn, ngay giây phút nhìn thấy gương mặt cô thông qua khe hở, hắn đã nảy ra thêm một ý nghĩ khác.

Mặc dù cảm thấy kẻ vừa đến không tốt lành gì, Khương Dao cũng không muốn đối mặt với những tên côn đồ dơ bẩn kia. Trong phút chốc, cô nghĩ mình đã hết đường lui rồi nên đánh liều một phen, biết đâu có thể tìm được cơ hội sống sót.

"Tôi… tôi… đồng ý" cô nói, giọng run rẩy.

"Nói đi, cô ước mong điều gì?" hắn hỏi, ánh mắt lóe lên vẻ đắc ý.

Khương Dao không suy nghĩ mà trả lời ngay lập tức: "Tôi muốn thoát khỏi đây."

Hắn nhếch miệng cười, tỏ vẻ hài lòng. "Đơn giản vậy sao? Được."

Hắn cầm bàn tay của cô, cúi xuống đưa lên miệng cắn một cái ở đầu ngón cái cho máu chảy ra.Khương Dao khẽ nhăn mặt, nhìn hắn cầm ngón tay mình ấn nhẹ trên khoảng trống bên phải của tờ giấy.

Làn khói đen xung quanh tờ giấy cổ bỗng chốc hóa thành ngọn lửa đỏ sáng rực rồi biến mất cùng với nó. Hắn hướng ánh mắt đầy ý cười nhìn cô và nói: "Khế ước đã được lập."



Hắn cởi chiếc áo khoác của mình ra, cúi xuống khoác lên người Khương Dao nhằm che đi cảnh xuân đang hiện hữu trước mặt. Với những con mồi trước đây, hắn chẳng quan tâm điều này làm gì, chỉ riêng cô gái này có phần đặc biệt nên hắn sẽ ưu ái hơn một chút.Chỉ trong chớp mắt, dòng thời gian đã được tiếp diễn. Người đầu tiên phát hiện ra hắn đang ngồi cạnh Khương Dao là tên côn đồ trong phòng. Gã bất ngờ vì sự xuất hiện của một người lạ, nhìn kỹ người kia một lượt từ trên xuống, không sợ trời không sợ đất bắt đầu lên giọng: "Tên người không ra người, ma không ra ma này từ đâu đến, mày muốn gì?"

Người ngồi kế Khương Dao không thèm để ý đến gã đàn ông, hắn vẫn giữ nguyên tư thế, lạnh lùng nhìn cô rồi trả lời: "Đúng, ta không ra người, không ra ma, ta đến đây để cướp con mồi."

Nói rồi, hắn xoay bàn tay phải của mình một vòng trong không trung. Khi vòng tròn vừa kết thúc thì gã đàn ông bị một lực vô hình nhấc bổng lên.

“Rắc”, “rắc”.

Cơ thể gã bị vặn xoắn như không có một miếng xương trong người theo bàn tay đang uyển chuyển qua lại của người mặc áo đen. Máu trong miệng gã từ từ chảy ra, mắt cũng trợn ngược, đầu lệch sang một bên, gã chết mà không kịp trăng trối câu nào.

Người kia phất nhẹ tay, cơ thể gã lại bị vặn ngược trở lại, ngã mạnh xuống nền đất, mềm nhũn không khác gì cục bột. Khương Dao chứng kiến tất cả trong một khoảng cách cực gần, cô cố gắng che miệng mình lại để ngăn tiếng la hét thất thanh.

Những tên bên ngoài nghe tiếng quát hỏi của tên cầm đầu cũng chú ý nhìn vào và bắt gặp khung cảnh đáng sợ chỉ trong vài giây ngắn ngủi. Chúng sợ sệt run rẩy, chân không thể di chuyển như ý muốn, gương mặt tái xanh không còn giọt máu, chỉ có thể nhoài người bò ra ngoài mà trốn. Nhưng dù có trốn đến đâu cũng không thể tránh được lưỡi hái tử thần đã định sẵn. Đám người bò được một đoạn thì phát hiện trong màn đêm xuất hiện nhiều cặp mắt đỏ sáng rực đáng sợ chăm chú nhìn mình.

Đó là một đám sói hoang to lớn, chúng hú lên kêu gọi bầy đàn của mình bao vây đám người, rồi đám thú đói khát đã lâu ngày nhảy đến cắn xé từng cơ thể đang mềm nhũn vì sợ hãi. Cảm giác đau đớn khi từng miếng da thịt bị xé ra khỏi cơ thể khiến đám người chỉ muốn được chết ngay đi cho xong.

Không gian tĩnh lặng của ngọn núi Cô Sơn chết chóc phút chốc dậy tiếng kêu la, gào thét vang trời của những tên côn đồ. Một lúc sau, trên mặt đất chỉ còn những bộ xương trắng và máu vương vãi khắp nơi. Mùi máu tanh xộc lên nồng nặc khiến bất cứ ai chứng kiến cũng cảm thấy ám ảnh.Người mặc đồ đen đi ra, lạnh lùng liếc qua những bộ xương rồi ra hiệu cho đám sói hoang rời đi.

Cô khoác chiếc áo đỏ che kín người, theo hắn bước ra khỏi căn nhà. Đi được vài bước, cô ngửi được mùi máu tanh kinh tởm. Cô nhanh chóng dùng tay che miệng và mũi lại để ngăn cảm giác muốn nôn mọi thứ ra, nhưng vì bị bắt từ lúc bốn giờ chiều đến giờ nên cô chưa được ăn hay uống bất cứ thứ gì, trong bụng không có gì để đẩy ra ngoài cả. Lúc này, cô đã hoàn toàn khẳng định được rằng mình đang dính líu đến một tên hung thần, bản thân chỉ có chịu thiệt. Cô liếc nhìn hắn trong sự đề phòng.