chú có thể đưa tôi đi không

Chương 3

So với thân hình cao lớn của hắn, Khương Dao nhỏ hơn rất nhiều, cho nên chiếc áo đỏ khoác trên người dài chạm đất khiến cô bước đi rất khó khăn, rất dễ bị vấp ngã. Kẻ kia quay lại nhìn, thấy cô đang chật vật với chiếc áo khoác thì cũng không làm ngơ. Hắn tự nhủ bản thân đành phải chịu thiệt giúp cô vậy. Sự thật thì người chịu thiệt là cô chứ không phải hắn vì bất kỳ ai một khi đã ký khế ước với ác quỷ sẽ bị định sẵn không có lối lên thiên đường.

Hắn bước đến bế cô lên, cô sợ ngã, bèn dùng hai tay ôm cổ hắn. Chiếc áo khoác tuột khỏi người, cô ngượng ngùng lấy tay che lại, đầu tựa vào cơ ngực rắn chắc của hắn. Kẻ kia vẫn bày ra gương mặt lạnh lùng, nhìn xa xăm trong đêm đen không bóng người, hắn nói: "Dù gì ta cũng thấy rồi nên cô không che cũng được. Yên tâm, ta sẽ không làm gì cô, gu của ta nóng bỏng hơn nhiều."

Rồi hắn “chậc” một cái, giọng nói đầy chê bai. "Còn cô thì quá “lép”."

Khương Dao không quan tâm lời phát ra từ miệng tên ác quỷ, chỉ mong mình có thể rời khỏi chốn núi rừng ghê rợn này. Cô cố gắng đè nén và sắp xếp lại tâm trí hoảng loạn trong đầu.

"Chú, chúng ta đang đi đâu vậy? Tôi sẽ được ra khỏi đây thật à?"

Người kia bế cô bước chậm rãi xuống dốc, giẫm lên lá cây làm phát ra tiếng sột soạt. Trong đêm đen lạnh lẽo không một ánh đèn cũng không ánh trăng, thế mà hắn như rõ từng tấc đất dưới chân mình.

Nghe câu hỏi của cô, hắn nở nụ cười quái dị không thành tiếng, mở to ánh mắt chăm chú nhìn con mồi và trả lời: "Như mong ước của cô, chúng ta rời khỏi đây."

Đêm tối nên Khương Dao không thể thấy vẻ mặt cười đáng sợ của hắn. Thế nhưng cô không vội vui mừng, chỉ nghĩ khi nào thực sự được như lời người này nói thì thở phào nhẹ nhõm cũng chưa muộn. Vì vừa trải qua những chuyện kinh hoàng, Khương Dao đã quên mất việc cái khế ước cần cô làm gì, cô hỏi sang chuyện khác:

"Chú tên gì vậy?"

"Quý Tửu Lạc."

Cô lẩm nhẩm trong miệng hai chữ “Tửu Lạc”, cô nghĩ Tửu Lạc có nghĩa “niềm vui từ rượu”, ông chú này là ác quỷ, ác quỷ cũng đắm chìm trong niềm vui thú của rượu sao?

Nghĩ rồi, cô cũng chậm rãi nói tên của mình: "Tôi tên Khương Dao ."

"Ừm. Tại sao lại gọi là ta là “chú”?"



Hắn cảm thấy việc nói chuyện phiếm đôi câu với con mồi cũng thú vị, dù gì thời gian của hắn là vô hạn, còn của người đang nằm trong lòng hắn chỉ là hữu hạn mà thôi. Không giấu giếm gì, Khương Dao thành thật trả lời: "Nhìn mặt chú có vẻ lớn tuổi, thế nên tôi cảm thấy gọi là “chú” vẫn hợp nhất."

Nghe vậy, hắn dừng bước chân, nghiêm mặt nhìn cô. "Lớn tuổi??? Từ lúc ta chết đến nay đã hơn 1000 năm, độ tuổi của ta lúc rời xa nhân thế cũng chỉ hai mươi bảy, đâu thể gọi là lớn được, chỉ là kinh nghiệm sống nhiều hơn thôi, chứ gọi bằng "anh" cũng được."

Khương Dao thật sự cảm thấy tên ác quỷ này không chỉ nhẫn tâm, ác độc mà còn biến thái, sống hơn ngàn năm mà còn bảo cô kêu là “anh”, mặc dù nhìn ngoại hình của hắn thì cũng giống hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi thật.

Khi biết đôi chút về hắn,Khương Dao an tâm hơn một phần. Không biết bây giờ đã là mấy giờ, cô hy vọng có thể về nhà sớm một chút, tranh thủ sắp xếp mọi thứ rồi rời khỏi căn nhà đó ngay lập tức. Nếu không được cho phép thì cô sẽ trốn bằng mọi giá, mạng sống phải được đặt lên trên tất cả.

Khương Dao cố gắng hỏi thêm: "Chú có thể đưa tôi về nhà không?"

Quý Tửu Lạc tiếp tục bước chầm chậm, trả lời cô: "Được, ta sẽ đưa cô về nhà, làm việc đó sau cũng được, ta có nhiều thời gian mà."

Khương Dao không hiểu “việc đó” mà người này nói là ý gì, cô chỉ quan tâm đến mỗi chuyện sắp thoát khỏi nơi quỷ dị vắng người này. Đi một đoạn, hắn dừng chân, hừ một cái rồi nói: "Thật mất thời gian. Nhà cô ở đâu?"

"Nhà tôi ở khu ngoại ô thành phố An Bình, đường XXX."

Vì ngọn núi Cô Sơn cách nhà của Khương Dao không xa lắm nên hắn nhanh chóng đưa cô về đến nhà.

Mười một giờ đêm, cả hai đứng trước căn nhà hai tầng màu trắng, giờ này trong phòng khách vẫn còn sáng đèn. Khương Dao nghĩ chắc là dì, ba và em gái đang ngồi để “chờ đón” mình đây mà, không biết họ muốn đón xác chết hay là đón người sống đây.

Lúc nãy tâm trí Khương Dao chưa kịp ổn định nên cô nảy ra ý nghĩ muốn về nhà, giờ đây cô lại cảm thấy hối hận với quyết định dại dột của mình. Nơi gọi là “nhà” này hóa ra đầy rẫy mưu mô và ám hại. Người dì và em gái luôn tỏ thái độ thù hằn ghét bỏ rõ ràng, cô tưởng chừng người ba chỉ làm như không quan tâm nhưng ai mà ngờ ông cũng muốn làm hại cô.

Nếu bây giờ bỏ đi ngay, Khương Dao cũng không biết nên đi đâu về đâu khi số tiền tiết kiệm được giấy kỹ và nhiều đồ dùng quan trọng vẫn còn trong nhà. Với một đứa sống cuộc sống nghèo khó trong chính căn nhà của mình như cô thì lấy tiền đâu mua đồ đạc mới. Thế nhưng, cô có thể nhìn ra viễn cảnh xấu nhất khi bước vào trong đó chính là bị những người kia hại thêm lần nữa.

Cô chợt nghĩ vào ngày mai nên nhân lúc không có ai ở nhà, lẻn vào và dọn đồ đi sẽ tốt hơn. Cô quay lại nói với anh: "Chú…. chú có thể đưa tôi rời khỏi đây không?"