con muốn ra riêng (1)

Chương 4

Hắn giả vờ ngờ nghệch cúi xuống nhìn cô, giọng nói đầy sự tò mò, "Muốn rời khỏi đây thật sao?"

Tửu Lạc cảm thấy con mồi này của hắn ngoại trừ gương mặt đặc biệt ra thì chẳng khác gì bao kẻ tham lam trước kia. Chắc có lẽ hắn đã quá nhân nhượng rồi. Ban đầu hắn không nên đáp ứng nhiều yêu cầu của cô để rồi con bé này lại được nước làm tới với hắn.

Hắn cao giọng nói như châm chọc, "Cô gái à! Cô nghĩ ta giống như bọn thiên thần giả tạo cứ cầu xin là được sao? Thật tình mà nói thì cái bọn đó chỉ giỏi tỏ vẻ thanh cao thôi chứ cũng tồi tệ như bọn ta thôi. Tự nhiên ta muốn cô 'trả ơn' ngay lúc này quá, chắc phải làm thôi."

Qua vài câu nói khó hiểu của hắn nãy giờ, Khương Dao bỗng nhiên cảm nhận điều bất thường nào đó, không ai lại tự nhiên nói những điều lạ lùng như thế.

Mọi suy luận sắp được kết nối thì cô thấy hắn đưa bàn tay của mình lên không trung. Một cảm giác quen thuộc bao trùm suy nghĩ của Khương Dao , hình ảnh của những tên côn đồ thoáng qua trong đầu khiến ý chí sinh tồn trong cô trỗi dậy mạnh mẽ.

Khương Dao liền thay đổi ý định của mình, "Không... tôi không có nhờ gì chú cả. Tôi... tôi phải vào trong rồi!"

Khương Dao đã chứng kiến năng lực siêu phàm của hắn nên cô hiểu rằng đối mặt với kẻ này và những người bên trong đều nguy hiểm như nhau, nhưng vào trong có khi tỷ lệ sống sẽ cao hơn được vài phần trăm.

Khương Dao định trả lại chiếc áo cho Tửu Lạc, nhưng nhìn lại bộ dạng lôi thôi của mình cô không biết nên làm thế nào mới phải. Tửu Lạc thấy thế bèn nói, "Cứ mặc áo vào trong đi, một chút nữa gặp rồi trả lại."

"Cám ơn chú! Mà chú nói 'một chút' là sao?" Khương Dao hỏi.

Hắn đứng im ở đó, nở một nụ cười kỳ dị, không trả lời câu hỏi của Khương Dao mà chỉ vẫy vẫy bàn tay lớn chào cô. Thấy vậy cô vội chạy vào trong nhà hòng thoát khỏi mối hiểm nguy trước mắt.

Tửu Lạc không vội bước đi mà đứng nhìn cô, nhếch miệng cười, thầm vui vì không ngờ đêm nay vô tình gặp được con mồi quá đặc biệt.



Trước khi bước vào, Khương Dao đã vội tìm một khúc cây để tự vệ, mở hé cửa nhìn kỹ bên trong. Cô nhận thấy tình hình có vẻ ổn rồi mới bước vào nhà. Trong tâm trạng phòng bị, cô chỉ đứng tại cửa ra vào chứ không hề đi sâu hơn nữa, phòng chuyện bất lợi có thể diễn ra.

Vì biết Khương Dao đã về, Trần Kim Liên đang ngồi trên ghế sofa cất giọng đầy chanh chua, "Chà chà, mình à, mình thấy không? Khương Dao mới vừa qua mười tám thôi mà đã bắt đầu đi đêm rồi."

Khương Dao quay trở về khiến bà cảm thấy không hài lòng, thầm trách bọn người tệ hại kia làm ăn không nên việc, không biết bọn họ có làm theo những lời dặn dò của bà không. Khương Nguyệt ngồi cạnh mẹ nhìn Khương Dao , cô ta cảm thấy hồi hộp, lén giấu đôi tay run rẩy dưới chiếc bàn.

Bà Liên nhìn Khương Dao một lượt rồi tiếp tục thêm dầu vào lửa, "Trang phục, đầu tóc không giống ai, còn cái áo đỏ này là gì đây? Mình nhất định phải giúp tôi chấn chỉnh con bé nha."

Vì có mẹ lên tiếng trước nên cô ta cũng phụ họa theo, cố thể hiện ánh mắt đầy châm chọc, "Chị, dù đã trưởng thành nhưng chị cũng đừng để ba lo lắng chứ, ba cũng lớn tuổi rồi. Dạo này sức khỏe của ba không tốt, chị à, chị phải hiểu chứ."

Bà Liên chính là mẹ kế của Khương Dao . Sau khi sinh cô được một năm thì mẹ của cô đột nhiên qua đời. Chỉ một năm sau đó, ông Tịnh đã rước bà Liên về nhà với cái bụng bầu gần chín tháng.

Khi được năm tuổi, Khương Dao đã nghe được chuyện này từ bảo mẫu, cũng vì thế mà bảo mẫu bị đuổi đi. Kể từ đó, những bi kịch và ác mộng của Khương Dao mới thực sự bắt đầu khi người duy nhất quan tâm cô không còn.

Những trận đòn roi, sự ghẻ lạnh, những ngày bị phạt nhốt trong phòng tối, bị bỏ đói... không chuyện nào cô chưa từng nếm trải. Ban đầu cô rất tự ti và sợ hãi, nhưng dần dần cô lại vô cảm với mọi thứ, trong đầu chỉ quan tâm mỗi chuyện khi nào đến tuổi trưởng thành thì sẽ rời khỏi đây để bản thân tự do tự tại sống cuộc đời của riêng mình.

Trái ngược lại với Khương Dao , Khương Nguyệt luôn là trung tâm của vũ trụ, cô ta kiêu ngạo đến mức xấc xược, ảo tưởng về địa vị bản thân. Trong khi gia đình chỉ ở mức hơi khá nhưng cô ta lại nghĩ mình là tiểu thư quyền quý.

Khương Tịnh là người luôn vùi đầu vào công việc nên không quan tâm nhiều đến chuyện gia đình, ông để cho bà Liên quán xuyến tất cả. Bà ta mới chính là tình yêu đích thực của cuộc đời ông, còn mẹ của Khương Dao là Tiêu Ái Giao chỉ là 'sự cố' nhất thời trong một lần say xỉn, vì trách nhiệm nên ông phải cưới bà về làm vợ. Có lẽ chuyện tại sao mẹ cô đột tử mất sớm chỉ có ông ta và bà Liên hiểu rõ ngọn ngành.