Em gái là quả trứng ngốc

Chương 1

"Chúc Chúc, mặt trời chiếu đến mông rồi, dậy thôi nào."

Cố Thanh Diên đến bên giường của em gái, anh nhìn vào em gái đang ngủ say trên giường, trong mắt anh tràn đầy ý cười.

Anh chỉ thấy em gái nhỏ nhắn trên giường, đôi bàn tay bé nhỏ xinh trắng nõn đặt cạnh khuôn mặt nhỏ phúng phính, đôi môi bé hơi vểnh lên, hình ảnh này vô cùng dễ thương.

Cố Thanh Diên hơi cúi người, đẩy nhẹ cơ thể mềm mại của em gái, anh dịu dàng nói: "Chúc Chúc à, đến giờ thức dậy rồi."

Anh thấy cơ thể nhỏ của em gái nhúc nhích một chút, biết rằng bé đang muốn tỉnh giấc. Và đúng như vậy, chỉ trong vài giây, đôi mắt to của em gái đã mở ra.

Cố Thanh Diên thấy em gái đã mở mắt, nói: "Chúc Chúc, em ngoan ngoãn thay quần áo trước nha, rồi đi rửa mặt nhé. Em rửa mặt xong nhớ xuống lầu ăn sáng, anh cả xuống làm bữa sáng trước."

Anh nói xong rồi đưa quần áo trong tay cho em gái và quay lưng rời khỏi phòng.

...

Chúc Chúc nhìn thấy "anh cả" đẹp trai rời đi thì mới nhìn ngó xung quanh.

"Ting!" Một âm thanh vang lên.

Trong đầu Chúc Chúc có một giọng nói vang lên: "Xin chào ký chủ, chào mừng bạn đến với [Hệ thống cứu vớt vật hi sinh]. Hệ thống tôi đây sẽ toàn tâm toàn ý phục vụ bạn."

"Hiện tại ký chủ đang ở trong một cuốn tiểu thuyết. Sau khi nữ phụ trong sách sống lại thì cô ấy sẽ hấp thụ vận mệnh của cả nhà nam chính, làm cho nhà họ bị tai họa quấn thân."

Hệ thống tiếp tục nói: "Thân phận hiện tại của ký chủ là em gái út của nam chính trong sách. Nhiệm vụ chính của bạn là giúp cho gia đình nam chính tránh xa cái chết."

Chúc Chúc nghiêng đầu tỏ vẻ không hiểu, bé không hiểu những lời của thứ tự xưng là "hệ thống" nói trong đầu mình.

Bé cố gắng ngồi dậy, tò mò nhéo nhéo thử má bánh bao của mình, bé biến hình thành công rồi ư?!

Chúc Chúc là một bé Thao Thiết yếu ớt thích làm đẹp.

Sau khi ra khỏi trứng, "người” đầu tiên bé nhìn thấy là anh Bạch Trạch. Anh Bạch Trạch đã dẫn bé đi ăn vô số món ngon.

Nghĩ đến đó, Chúc Chúc bắt đầu nhớ về anh Bạch Trạch, không biết anh ấy bây giờ thế nào rồi. Sau đó, bé nhớ lại lúc nãy anh cả đẹp trai có nói bé phải thay quần áo.

Chúc Chúc nhìn xuống chiếc áo nhỏ bên cạnh, đôi bàn tay nhỏ xíu cầm lên, bé thấy trên đó có ba cái lỗ, đành chọn bừa một trong ba lỗ trên áo và bé cố gắng chui vào.

Bé dùng sức kéo áo xuống, đầu nhỏ của bé cũng cố gắng chui ra nhưng mãi mà vẫn không chui qua được.

Chúc Chúc: "???"

Bé nhăn mày, hơi hoang mang, tại sao đầu nhỏ của mình không chui ra được?!

Đột nhiên, Chúc Chúc nảy ra một ý tưởng, bé rụt đầu nhỏ ra khỏi lỗ đó và quyết định thử một lỗ lớn hơn. Sau đó, bé đưa đầu nhỏ vào lỗ lớn hơn và lần này đầu nhỏ đã thành công chui qua lỗ rồi.

Hai mắt Chúc Chúc tỏa sáng lấp lánh, bé nhanh chóng đưa hai tay của mình qua từng lỗ nhỏ ở hai bên.

Chúc Chúc thấy cơ thể đã chui qua cả ba lỗ của cái áo, cảm thấy mình đã mặc áo thành công. Bé như một bà cụ non, cảm thán với chất giọng non nớt chưa dứt sữa~~

"Quần áo của con non loài người thật là phức tạp ~"

...

Cùng lúc đó, Cố Thanh Uyển nghe anh cả nói là anh ấy đã gọi em gái một lần rồi, anh bảo cô lên phòng Chúc Chúc xem em gái có đang nằm lười trên giường không.

Cố Thanh Uyển nghe vậy thì đi lên lầu, đi thẳng đến phòng của em gái, rồi nhẹ nhàng đẩy cửa ra.

Sau khi mở cửa, cô thấy —

Em gái ngồi bên mép giường, tóc rối bời, đang mơ mơ màng màng đung đưa hai cái chân ngắn ngủn, dù em gái đã mặc áo nhưng bé lại quên cởi đồ ngủ.

Cố Thanh Uyển lắc đầu, em gái thật đúng là một quả trứng ngốc.

Cô nhìn em gái vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn, tiến lại gần và nhẹ nhàng nhắc nhở: "Chúc Chúc à, lần sau em nhớ phải cởi đồ ngủ bên trong ra trước rồi mới mặc đồ mới nhé."

Chúc Chúc nhìn thấy trên mặt người vừa vào phòng có nhiều chấm đỏ, bé cảm thấy chị gái này hơi kỳ lạ.

Sau đó, sự chú ý của bé đã bị thu hút bởi "vận rủi" đen đậm như sương mù trên cơ thể con người này.

Chúc Chúc: "!!!"

Ngon…, bé muốn ăn, bé không cầm lòng được mà nuốt nước miếng.

Giây tiếp theo, Chúc Chúc thật không thể kiềm chế được. Bé dùng tay nhỏ ôm chặt bắp chân của người đó, bắt đầu gặm khí đen.

Sau khi Chúc Chúc gặm ba miếng thì dừng lại và bắt đầu đếm đốt ngón tay út, nghĩ trong lòng "Anh Bạch Trạch đã nói rồi, mỗi ngày chỉ được ăn ba miếng, nếu không sẽ béo phì."

Hệ thống hốt hoảng: "???"

Vận… Vận rủi mà cũng ăn được luôn? Bạn còn cái gì không ăn được không? [Nghi ngờ hệ thống sinh.jpg]

Cố Thanh Uyển nhìn bé đột nhiên ôm chặt chân mình, em gái biến thành một chiếc “lắc chân” dễ thương của mình rồi.

Cô mỉm cười và xoa đầu em gái: "Chúc Chúc, chị hai giúp em thay quần áo nhé. Bé ngoan buông tay ra nào."

Cố Thanh Uyển thấy em gái ngoan ngoãn buông tay, cô bắt đầu thuần thục giúp em gái thay quần áo. Khi đã thay xong, cô buộc cho em gái hai búi tóc nhỏ.

"Chị hai dẫn Chúc Chúc đi đánh răng rửa mặt nhen."

Chúc Chúc ngẩng đầu lên, mở to mắt, ngoan ngoãn để người gọi là "chị hai" dẫn đi.

Cố Thanh Uyển dẫn em gái đến nhà vệ sinh, bế bé lên cái ghế chống trơn trước bồn rửa mặt.

Trước tiên, cô đổ đầy nước vào ly súc miệng nhỏ, sau đó bôi kem đánh răng trẻ em vị trái cây lên bàn chải nhỏ.

Đúng lúc này, Cố Thanh Uyển thấy em gái ngơ ngác nhìn chằm chằm vào cô, hiển nhiên em gái vẫn chưa tỉnh ngủ, cô cười mỉm một cái: "Chúc Chúc, há miệng ra nào, a~"

"A ~"

Chúc Chúc nghe thấy lời của chị hai, ngoan ngoãn há miệng ra, mũi nhỏ của bé đã ngửi thấy mùi thơm ngon rồi, tự nhủ là đó chắc thứ ngon miệng nên bé cắn một miếng.

Cố Thanh Uyển nhìn thấy cách em gái há miệng cắn một cái, dường như em ấy coi đây là đồ ăn, miệng của em gái không ngừng cử động, giống như đang mút kẹo vậy.

Cô vội vàng kêu em gái mở miệng ra: "Chúc Chúc, mau há miệng ra, thứ này không ăn được đâu."

Hiện tại Chúc Chúc vẫn còn mơ màng, nhưng vẫn nghe lời há miệng một lần nữa.

Cố Thanh Uyển cúi xuống cẩn thận nhìn vào, thấy em gái không nuốt kem đánh răng trong miệng thì thở phào nhẹ nhõm.

Cô dùng tay phải cầm cán của bàn chải, giữ cho em gái há miệng, vừa giúp em gái đánh răng, vừa nhắc nhở rằng "kem đánh răng" này không thể ăn được.

"A? A ~"

Chúc Chúc phát ra giọng mũi chưa dứt sữa, đáp lại chị hai.

Cố Thanh Uyển cẩn thận đánh răng cho em gái, sau đó lấy ly nước súc miệng để vào tay nhỏ mũm mĩm của em gái, bảo bé ngậm một ngụm nước.

"Được rồi, nước này phải giữ trong miệng, sau khi "ọc ọc ọc" xong thì nhổ ra ngoài."

Chúc Chúc nhận ly nước từ chị hai, sau đó ngậm nước trong miệng rồi "ọc ọc ọc" như cách chị hai dạy bé.

Tiếp theo, bé nhổ nước vào chỗ ngón tay của chị hai chỉ.

Cố Thanh Uyển để em gái làm đi làm lại mấy lần: "Chúc Chúc, mở miệng ra, để chị xem răng em đã sạch chưa nào."

"A ~"

Chúc Chúc hợp tác mở miệng ra, để cho chị hai nhìn thấy rõ hơn bé còn đặc biệt mở miệng to hơn một chút.

"Ừ, sạch rồi. Chúc Chúc giỏi quá."

Cố Thanh Uyển kiểm tra xong, vắt khô khăn nhỏ của em gái, dùng nó lau gương mặt phúng phính mềm mại của bé, giúp bé rửa mặt: "Chúc Chúc của chị rửa mặt xong rồi nè."

Cô nói xong thì nhéo nhéo mặt sữa trắng hồng nho nhỏ và kéo tay mềm mại, trắng nõn ngấn thịt của em gái, dẫn bé xuống phòng ăn dưới lầu.



Cố Thanh Uyển nắm tay nhỏ của em gái, dẫn bé đến bên cạnh bàn ăn. Cô có chút buồn bã, nhìn vào bàn ăn vốn nên có sáu người nhưng bây giờ lại trở nên trống trải.

Đã hơn một tháng kể từ khi kỳ thi đại học kết thúc. Cô cảm thấy những gì xảy ra trong khoảng thời gian này như một cơn ác mộng -

Đầu tiên là Cố Thanh Uyển gặp chuyện, cô dùng trúng một loại mỹ phẩm có độc nên hai bên má của cô nổi đầy chấm đỏ.

Sau khi cảnh sát điều tra thì phát hiện có người ác ý bỏ độc vào lọ mỹ phẩm đó, hiện giờ người đó đã bị bắt giữ.

Sau đó, ba mẹ bị tai nạn giao thông. Bây giờ cả hai người họ đều trở thành người thực vật, không ai biết họ có thể tỉnh lại hay không.

Tài xế gây tai nạn đã lái xe khi say rượu và cũng bị cảnh sát giam lại.

"Chị hai ơi ~"

Chúc Chúc thấy chị hai đứng đó thẫn thờ, cả người chị như bị bao phủ bởi mây đen nên bé mới gọi một tiếng.

Sau đó, bé lại ôm chặt chân của chị, mặt mũm mĩm của bé cọ cọ lên chân của chị, bé muốn chị hai luôn luôn vui vẻ.

Khi Cố Thanh Uyển nghe được giọng nói ngây ngô của em gái thì mới tỉnh táo lại.

Cô nhìn em gái đang cọ cọ vào chân cô, nâng tay lên vuốt đầu em, đầu ngón tay chạm vào mái tóc mềm mại của em: "Chúc Chúc nè, để chị hai đưa em đến chỗ của em."

Sau khi nói xong, Cố Thanh Uyển dẫn em gái đến "vị trí riêng" của bé.

Cô ngồi bên trái của em gái, dịu dàng nói: "Chúc Chúc đợi một lát nữa, bữa sáng sắp xong rồi nha."

Chúc Chúc ngoan ngoãn gật đầu, bé đã ngửi được mùi thơm, bèn lắc lư chân ngắn của mình với vẻ chờ mong.

"Có thể ăn sáng rồi."

Khi đó, Cố Thanh Diên bưng bữa sáng đi tới, sau khi nói xong, anh ngồi xuống bên phải em gái.

Chúc Chúc nhìn vào thứ đặt trước mặt, ngửi thấy thơm thơm, vì vậy bé giơ tay nhỏ chộp lấy và bỏ vào miệng.

Cố Thanh Diên: "? ? ?"

Cố Thanh Diên nhanh chóng giơ tay cản em gái đang ăn trứng luộc chưa lột vỏ lại, anh ôm trán thở dài: "Bé ngốc, trứng luộc thì phải lột vỏ trước chứ."

Chúc Chúc nhìn thấy món ăn trước mắt bị anh cả lấy đi, đôi mắt to tròn của bé chăm chú nhìn cái thứ gọi là "trứng luộc", chép chép miệng.

Cố Thanh Diên nhìn thấy ánh mắt em gái hận không thể dính chặt vào trứng luộc, cảm thấy hôm nay em gái rất nôn nóng, anh nghĩ chắc là bé đói đến mức không kịp lột vỏ trứng.

Anh nhìn vào em gái với ánh mắt đầy ân cần, rồi tăng tốc độ lột vỏ trứng, sau khi lột xong, anh đưa trứng luộc cho em gái: "Cho Chúc Chúc, nhớ ăn từ từ, cẩn thận bị nghẹn đó."

Chúc Chúc dùng hai bàn tay nhỏ nhận lấy, vật này trắng trắng mềm mềm nha. Bé dùng ngón tay chạm thử một cái, cảm nhận sự mềm mại của nó.

Chúc Chúc sờ xong thì mở to miệng nhỏ và cắn một miếng trứng thật lớn, sau đó đôi mắt của bé lấp lánh ánh sáng, bé nhanh chóng nhét toàn bộ phần còn lại vào miệng.

Hai má phúng phính của bé phồng lên, giống như một con hamster đang giấu thức ăn.

Cố Thanh Diên nhìn vào khuôn mặt hạnh phúc đang ăn trứng luộc trước mắt, hình như con bé không nghe hiểu anh nói gì rồi. Anh lắc đầu, thật sự không biết phải làm sao với con bé này.

Cố Thanh Uyển đẩy ly sữa ấm đến gần em gái, nhắc nhở: "Chúc Chúc nhớ uống sữa. Em uống nhiều sữa thì mới cao lên được."

"Sữa?"

Chúc Chúc bưng ly nhỏ lên, nhìn vào thứ được gọi là "sữa" màu trắng bên trong, bé nhấc ly lên và uống một ngụm, đôi mắt vốn đã to của bé lại mở to ra một chút nữa.

Sữa này ngon quá!

Bé "ực ực ực" một hơi, uống hết toàn bộ sữa, sau khi uống xong không kiềm được ợ một tiếng đầy vị sữa.

"Ợ ~ còn muốn uống nữa."

Chúc Chúc đặt cái ly nhỏ trống rỗng trước mặt Cố Thanh Uyển, bé nhìn thấy chỗ chị hai có một ly sữa thật to.

Cố Thanh Uyển nhìn thấy em gái liếm môi thòm thèm: "Chúc Chúc à, em không thể uống quá nhiều sữa."

"Chị hai, sữa ~"

Chúc Chúc nghe Cố Thanh Uyển nói không nên uống quá nhiều sữa, bé chớp mắt vài cái, bắt đầu nũng nịu.

Cố Thanh Uyển nhìn em gái làm nũng, khẽ thở dài một hơi: "Được rồi, chỉ được uống thêm nửa ly thôi."

"Chị hai tốt nhất." Chúc Chúc cười híp mắt, vô cùng vui vẻ.

Cố Thanh Uyển rót sữa cho em gái rồi đặt một cái bánh bao vào đĩa của bé: "Chúc Chúc, mau ăn bánh bao đi, nếu không ăn thì nó sẽ nguội đấy."

"Dạ."

Chúc Chúc dùng hai tay nhỏ cầm cái “bánh bao” trắng muốt lên, bé bóp nhẹ một cái thì thấy nó cũng mềm mại lắm nha.

Bé bẻ bánh bao ra làm hai phần, sau khi lấy phần thơm thơm bên trong ra thì bỏ phần màu trắng muốt mềm mại sang một bên, bắt đầu ăn phần thơm thơm kia.

Cố Thanh Diên: "? ? ?"

Cố Thanh Diên thấy em gái xé bánh bao, chỉ ăn phần nhân thịt bên trong, anh thắc mắc hỏi: "Sao Chúc Chúc chỉ ăn phần nhân bên trong mà không ăn vỏ bánh bên ngoài vậy?"

"Vì anh cả vừa nói là không thể ăn vỏ bên ngoài mà." Chúc Chúc trả lời một cách nghiêm túc.

Bé nghĩ rằng, nếu phải lột vỏ của "trứng luộc" ra, thì "bánh bao" cũng phải lột vỏ chứ.

Cố Thanh Diên: "! ! !"

Cố Thanh Diên không biết nên khóc hay cười khi nhìn dáng vẻ vô cùng nghiêm túc của em gái mình.

Anh nhếch môi: "Chúc Chúc à, không phải thứ nào cũng cần lột vỏ đâu. Vỏ bánh bao có thể ăn được, em ăn thử đi."

Chúc Chúc cầm lấy phần màu trắng tên "vỏ bánh bao" lên, cắn một miếng rồi bé cười híp cả mắt, nói: "Ăn ngon ạ."

Cố Thanh Diên nhìn em gái đáng yêu bắt đầu ăn bánh bao, rồi mới ăn bữa sáng của mình.



Sau khi ăn sáng xong, Cố Thanh Diên nhìn đồng hồ.

Anh thấy đã đến giờ em ba của anh nên thức dậy rồi, vì vậy anh đứng dậy định đi qua bên cạnh để gọi điện thoại cho em trai.

Tối qua, em ba đã nói với Cố Thanh Diên là cậu đi dự tiệc sinh nhật của bạn. Vì sau khi tiệc kết thúc thì đã khá muộn, nên cậu quyết định sẽ về nhà vào sáng hôm sau.

Cố Thanh Diên vừa bước vài bước, đột nhiên nghe thấy tiếng chuông cửa reo lên.

Cùng lúc đó, trong đầu của Chúc Chúc vang lên âm thanh kỳ quái trước đó.

"Ting."

"Ký chủ ơi, nhiệm vụ phụ đã mở."

"Nhiệm vụ phụ 1: Ngăn chặn nữ phụ sống lại hấp thụ may mắn của anh cả, sau khi hoàn thành nhiệm vụ cộng 2 điểm."

"Ghi chú: Điểm dùng để mua các loại vật phẩm trong cửa hàng của hệ thống. Ký chủ hoàn thành ba nhiệm vụ mới mở được cửa hàng hệ thống."