Lửa, lửa cháy khắp nơi.
Trong làn khói dày đặc, Lục Trì Vũ liều mạng tiến về phía trước nhưng vẫn vô ích, anh bất lực nhìn đồng đội của mình lần lượt ngã xuống, nhìn ngọn lửa dần dần nuốt chửng lấy họ, nhưng anh không thể làm gì khác hơn ngoài việc để ngọn lửa lan rộng khắp nơi, biến cả thế giới thành một lò thiêu sống.
Lục Trì Vũ cố gắng vươn tay kéo người bên cạnh lên, nhưng trong làn khói đen cuồn cuộn, anh không thể phân biệt được người bên tay phải của mình là ai, là Tiểu Lưu hay là Đại Phi?
Anh muốn đến gần hơn, chỉ cần anh đến gần hơn, anh có thể với tay kéo người đó lên, nhưng những tiếng nổ chói tai cộng với ngọn lửa nóng phừng phực, dường như dù anh có cố gắng thế nào đi nữa anh cũng không thể kéo những người xung quanh mình lên được.
Trong lúc bàng hoàng, anh như nhìn thấy máu chảy khắp nơi, trong biển lửa dữ tợn ấy toàn là máu.
Lục Trì Vũ gần như bị ngạt khí, một giây trước khi mất đi không khí, toàn thân anh run rẩy sau đó từ từ tỉnh dậy khỏi cơn ác mộng.
Anh ngồi bật dậy thẫn thờ nhìn về phía trước, anh nghe thấy tiếng ồn ào của những người chơi bài, tiếng mắng chửi của các bà mẹ ở giường dưới, kèm theo đó là tiếng ồn phát ra từ động cơ xe lửa và mùi thơm béo ngậy của mì ăn liền, ra là anh vừa nằm mơ.
Đây không phải là hiện trường vụ cháy 215, trên sàn cũng không có xác chết cháy đen của đồng đội, chỉ là anh mơ thấy ác mộng mà thôi.
Sau khi Lục Trì Vũ tỉnh táo lại, anh không bước xuống cầu thang mà trực tiếp nhảy xuống giường, giống như cách mà anh đã từng làm trong kí túc xá của đơn vị.
Anh liếc nhìn điện thoại, đã là mười hai giờ trưa, chuyến tàu đi Tây Tạng đã đến Lan Châu.
Vất vả lắm anh mới lách qua được đám đông để đi đến đầu nối giữa các toa, đó là khu vực hút thuốc, khi đến nơi, anh có thể ngửi thấy mùi thuốc lá cay nồng trộn lẫn với hơi lạnh của không khí.
Lục Trì Vũ tìm một góc rồi đứng ở trong đó, anh lấy từ trong túi áo khoác ra nửa bao thuốc hiệu Hồng Hà, sau đó lấy một điếu nhét vào miệng.
Hồng Hà là loại thuốc lá cổ điển, hương vị mà anh hút bây giờ kém hơn nhiều so với khi còn học đại học, nhiều anh em trong đội từng thuyết phục anh nên hút loại thuốc lá khác đi, nhưng anh vẫn ngoan cố không bao giờ chịu đổi.
Khi người khác hỏi anh, anh chỉ nói rằng mình đã quen rồi, nhưng chỉ có một mình anh biết lí do ẩn đằng sau đó, anh hút thuốc lá hiệu Hồng Hà nhiều năm như vậy là chỉ để thỏa mãn cảm xúc của bản thân, cảm xúc của một chàng trai trẻ.
Lục Trì Vũ vừa bấm điện thoại vừa hút thuốc, khi anh ấn vào WeChat, các tin nhắn lần lượt hiện lên.
Tin nhắn hiện lên đầu tiên là của cha anh - Lục Chính Khang - là một cảnh sát kỳ cựu đã làm việc trong ngành nhiều năm, phong cách giao tiếp của ông rất đơn giản và thẳng thắn, ông không bao giờ thích nói quá nhiều: "Con đang ở đâu? Mọi thứ vẫn ổn chứ?"
Lục Trì Vũ rít một hơi thuốc sau đó trả lời: "Con đang ở Lan Châu, mọi chuyện vẫn ổn."
Tin nhắn kế tiếp đến từ bạn tốt của anh - Lâm Kì - đây là người đã lớn lên cùng anh, lần này anh chọn đến Tây Tạng phần lớn là do Lâm Kì.
"Thế nào? Chuyến tàu tới Tây Tạng này không tệ, phong cảnh dọc đường rất đẹp, cậu không cần cảm ơn tôi nhiều quá đâu."
Khi thấy những dòng tin nhắn này, suýt chút nữa là Lục Trì Vũ đã kêu cha gọi mẹ, nếu bây giờ Lâm Kì đứng trước mặt anh, có lẽ anh sẽ đá cậu bạn này một cái, đè người xuống đất, sau đó đánh một trận cho bỏ tức.
Ban đầu Lục Trì Vũ đã lên kế hoạch bay thẳng đến Lhasa*, nào ngờ sau khi nghe Lâm Kì nói rằng đi máy bay rất chán, không thể thưởng thức được phong cảnh dọc đường đi, tốt nhất là nên đi tàu, trên đường đi cũng sẽ có thêm nhiều trải nghiệm mới mẻ về cuộc sống. Nếu không đi tàu đến Tây Tạng thì chuyến đi này coi như vô ích rồi.
*Lhasa, đôi khi được viết là Llasa, là thủ đô truyền thống của Tây Tạng và hiện nay là thủ phủ của Khu tự trị Tây Tạng của Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Nó ở chân của đỉnh Gephel
Bây giờ nghĩ lại thì Lục Trì Vũ chỉ có thể tự mắng mình ngu ngốc, anh thật sự bị cái miệng không đáng tin cậy của Lâm Kì lừa gạt rồi. Lúc đó anh đang bận rộn bàn giao lại công việc, tâm trạng không được tốt nên cũng không nghĩ gì nhiều, thế nên anh đã nhờ Lâm Kì đặt vé hộ mình.
Mãi cho đến tối qua, khi anh kéo vali lên tàu thì anh mới nhận ra rằng chỗ ngồi mà Lâm Kì đặt cho anh trên chuyến tàu dài bốn mươi tiếng này lại nằm ở giường giữa khó chịu nhất.
Lục Trì Vũ bực bội đến mức từ lúc lên tàu anh chẳng có tâm trạng làm gì, anh vốn đã cao rồi, cái giường chật hẹp này còn không đủ chỗ cho anh duỗi thẳng chân, hơn nữa anh còn nằm ở giường giữa, mùi hôi chân cộng với tiếng ngáy của những người xung quanh làm cho anh không tài nào chợp mắt nổi, thế là đành thức cả một đêm.
Mãi cho đến sáng nay, anh mới có thể chợp mắt được một lúc, nào ngờ trong lúc nửa tỉnh nửa mê lại gặp phải ác mộng, làm cho toàn thân toát đầy mồ hôi lạnh.
(truyện chỉ được đăng tại w@ttp@d: BBTiu4, những nơi khác đều là re-up!)
Bây giờ Lục Trì Vũ đang rất khó chịu, mệt mỏi đến độ muốn tìm một chỗ nào đó tắm rửa cho sạch sẽ, sau đó nằm bất động trên giường làm ỉn lười.
Anh bắt đầu hối hận rồi, đáng lẽ anh không nên nghe theo lời nói của Lâm Kì, thay vì đến Tây Tạng để chữa lành theo cách này thì anh thà nằm ở nhà còn hơn.
Anh trả lời lại Lâm Kì bằng một sticker người cầm dao và vài chữ ngắn gọn: "Khi trở về tôi nhất định sẽ tìm cậu tính sổ."
Khi lướt tin nhắn WeChat được một lúc, Lục Trì Vũ bỗng hơi khựng lại, tàn thuốc lá rơi vào tay anh làm cho cả cơ thể anh hơi run lên, Lục Trì Vũ khó tin mà nhìn đi nhìn lại mấy lần, lúc này anh mới xác nhận đó thực sự là tin nhắn do Trương Tần gửi đến cho anh.
Cuộc trò chuyện cuối cùng giữa anh và Trương Tần là vào tháng 2 năm ngoái, tin nhắn cuối cùng mà anh gửi là một câu rất lịch sự: "Chúc anh hạnh phúc."
Một hộp thoại đã lâu không nhìn thấy bỗng nhiên xuất hiện trở lại, Lục Trì Vũ cảm thấy cứ nực cười thế nào ấy, tin nhắn của Trương Tần rất giống như tính cách của anh ta, đi thẳng vào vấn đề chứ không hề vòng vo: "Trì Vũ, cách đây không lâu anh có quay lại Kinh Châu, trong lúc đi siêu thị thì anh có gặp dì của mình. Đến khi dì nói thì anh mới biết là em đã trải qua chuyện khó khăn đến như vậy. Không biết dạo này em có khỏe không? Anh rất muốn đến thăm em, nhưng với thân phận hiện tại của mình thì anh thấy hơi xấu hổ, sau khi suy đi nghĩ lại thì anh chỉ có thể từ bỏ ý định vô ích ấy thôi. Anh hy vọng em có thể chăm sóc bản thân thật tốt, và nếu có gì cần giúp đỡ thì cứ nói với anh, anh hi vọng chúng ta vẫn là bạn, nên là anh sẽ làm những gì mình có thể. "
Lục Trì Vũ đọc đi đọc lại đoạn tin nhắn này mấy lần, anh thấy có hơi chán nản, sau đó thản nhiên bấm vào vòng bạn bè của Trương Tần, thật ra anh đã xóa Wechat của Trương Tần từ lâu, nếu không nhìn thấy thì anh sẽ không nghĩ tới nữa, dần dần những ý nghĩ không thể buông bỏ cũng đã phai nhạt.
Vòng bạn bè của Trương Tần vẫn như trước, anh ta luôn thích đăng một số bức ảnh về cuộc sống hàng ngày của mình. Lục Trì Vũ lướt xem, bài đăng hiện ở đầu trang được đăng vào tháng trước, là hình ảnh Trương Tần quay lưng lại, anh ta mặc đồng phục cảnh sát, dắt một con chó chăn cừu Đức, trông rất ấn tượng.
Lướt xuống một chút có một bức ảnh của anh ta chụp với một cô gái, cô gái có đôi môi đỏ và hàm răng trắng, mái tóc đen mềm mại, là một vẻ đẹp hoàn hảo. Sau khi xem kĩ caption mà Trương Tần ghi, có lẽ cô gái này là bạn gái hiện tại của Trương Tần.
Lục Trì Vũ biết Trương Tần vẫn luôn là một người như vậy, anh ta trời sinh đã có khuôn mặt đẹp trai, chỉ cần anh ta muốn, bất kỳ cô gái xinh đẹp nào cũng có thể theo đuổi anh ta.
Anh vốn tưởng rằng bây giờ Trương Tần vẫn đang độc thân, những năm tháng ở bên cạnh anh, Trương Tần không chỉ mệt mỏi mà còn rất khổ sở, giờ giấc làm việc của cả hai không hợp nhau cộng với áp lực từ phía cha mẹ của Trương Tần khiến tình yêu của cả hai lần lượt bị thực tế phá vỡ.
Cuối cùng Lục Trì Vũ cũng tắt điện thoại, anh không trả lời tin nhắn của Trương Tần, chỉ để nó nằm đó, giống như quan hệ của họ bấy lâu nay, nếu không thấy thì từ từ sẽ quên thôi.
Sau khi hút thuốc xong, Lục Trì Vũ trở lại toa tàu, anh không muốn quay lại giường tầng chật hẹp để nằm nữa, nhưng âm thanh ồn ào của những người đánh bài trong toa khiến tâm trạng vốn đã không thoải mái của anh càng thêm khó chịu.
Đúng lúc này, trong toa tàu vang lên tiếng thông báo của người soát vé: "Xin chào quý khách, chúng ta sắp đến ga Tây Ninh, thời gian đến là 14 giờ chiều. Sau khi đến ga Tây Ninh, chúng tôi sẽ tiến hành chuyển toa cho những hành khách bị say xe, khó thở hoặc có các triệu chứng khó chịu khác, xin vui lòng liên hệ với người soát vé để được giúp đỡ kịp thời, cảm ơn sự hợp tác của quý khách."
Lục Trì Vũ liếc nhìn ảnh chụp màn hình lịch trình của tàu trên điện thoại di động, anh phát hiện phải tới trưa mai mới có thể đến được Lhasa, điều đó có nghĩa là anh sẽ phải tiếp tục ở trên chuyến tàu hôi thối và ồn ào này hơn mười tiếng nữa.
Cả người Lục Trì Vũ đau nhức, giọng nói ồn ào trong toa tàu cộng với âm thanh của động cơ xe lửa làm cho tai anh ù đi, anh nhìn những cánh đồng đang lướt qua mình, đột nhiên anh đưa ra một quyết định bốc đồng.
Anh không muốn đến Lhasa nữa, ba cái hành trình chữa lành gì đó bây giờ đều là vô nghĩa, anh nói rằng điều cần thiết nhất bây giờ là phải chữa lành cơ thể đã rã rời này trước đã.
Đến trạm dừng anh nhất định phải xuống tàu, đến Tây Ninh tìm khách sạn để ngủ rồi nghỉ ngơi hai ngày.
Kiếp này anh không muốn đi tàu nữa, nơi này không phải là nơi dành cho anh.
Tác giả có lời muốn nói:
1. Một số địa điểm trong văn bản là hư cấu, đừng coi trọng nó quá.
2. Công và thụ đều là đàn ông ở độ tuổi 30, cả hai đều khiết là không thực tế, nên là nếu không hợp vui lòng click back.