Xuyên sách

Chương 1

Mùa thu, niên nguyên Kiến Chiêu.

Mới vừa vào tháng 9, thời tiết còn có chút nóng, chóp mũi Tô Đào sụt sịt hàng nước mũi mỏng manh.

Nhìn Từ thị cùng Tô Dao đối diện, Tô Đào thở dài trong lòng, tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng nàng xác thật đã xuyên thư, còn xuyên thành nữ phụ ác độc cùng cùng tên.

Đây là một quyển tiểu thuyết về thiên kim thật giả bị tráo đổi.

Thiên kim thật đương nhiên là nữ chủ, mà nữ phụ giả tồn tại, cơ hồ cũng chỉ để so sánh với sự nổi bật của nữ chủ.

Thiên kim thật Tô Dao tâm địa lương thiện, sau khi hồi phủ rất nhanh được mọi người toàn phủ hoan nghênh, người người yêu thích.

Nữ phụ lại tâm tư không nhanh nhạy, mọi việc đều tự ngoi đầu lên, khiến mọi người càng thích nữ chủ.

Hơn nữa, mọi thứ của nữ phụ so ra đều kém nữ chủ, ngay cả hôn sự cũng thế.

Thiên kim thật gả cho nam chủ thế tử phủ quốc công làm chủ mẫu, tiện sát người khác.

Nữ phụ lại phải gả cho Tĩnh viễn hầu Lục Tễ xung hỉ, không chỉ như thế, nữ phụ gả qua hơn một tháng, Lục Tễ liền bệnh nặng mà chết, nữ phụ cũng bởi vậy mà thành quả phụ.

Triều đình Đại Chu không kiêng kỵ quả phụ tái giá, phụ mẫu Tô gia liền đem nữ phụ trở về, tính toán vì nữ phụ tìm một hôn nhân thích hợp.

Nhưng không nghĩ đến, nữ phụ tuy rằng là goá phụ ở nhà, nhưng lại không thành thật, vậy mà đi thích nam chủ.

Vì để cùng nam chủ ở chung một chỗ, nữ phụ đã dùng biết bao thủ đoạn bỉ ổi, thậm chí hãm hại nữ chủ, chọc nam chủ chán ghét không thôi, sau này, nam chủ đem nữ phụ đuổi ra khỏi phủ, Tô phụ Tô mẫu cũng tâm lạnh, không còn vì nữ phụ nói chuyện.

Nữ phụ chịu không nổi đả kϊƈɦ này, sau khi bị đuổi ra khỏi phủ, luôn ngơ ngơ ngác ngác sống qua ngày, tiền bạc trêи người cũng rất nhanh xài hết.

Cuối cùng, nữ phụ bệnh chết tại góc trời giá rét, kết cục vô cùng thê thảm.

Vừa hồi tưởng xong đoạn cốt truyện này, Từ thị đối diện liền lên tiếng.

Từ thị nhìn Tô Đào: "Niên Niên, Tĩnh Viễn Hầu Lục Tễ kia là mối hôn sự tốt, thân phận của hắn quý trọng, con gả qua chính là Hầu phu nhân, tuy nói hiện tại hắn hôn mê, nhưng đây chỉ là tạm thời, ngày sau nhất định sẽ chữa khỏi."

Chỉ là nói như thế, thanh âm Từ thị cũng có chút thấp, nàng đến cùng cũng có chút chột dạ.

Cả Mãn Đại Chu triều này, ai chẳng biết Lục Tễ nổi tiếng hung hăng, đơn giản chính Diêm Vương sống, dưới tay hắn không biết rõ có bao nhiêu mạng người.

Huống chi Lục Tễ hiện tại còn hôn mê bất tỉnh, nói lời không dễ nghe, hiện tại Lục Tễ cũng chỉ là cầm cự qua ngày mà thôi, chỉ sợ Tô Đào gả qua không lâu, sẽ nhanh biến thành quả phụ.

Nếu có thể, Từ thị không nghĩ sẽ để Tô Đào gả qua, tuy nói Tô Đào không phải là nữ nhi ruột thịt của nàng, nhưng nàng đến cùng cũng nuôi Tô Đào mười mấy năm, chỉ là hiện tại nàng thật sự không có biện pháp.

Tiền bạc trong nhà đã sớm bị oan nghiệt Tô Lâm kia nghiện ngập bài bạc mà thua sạch, sản nghiệp cửa hàng của tổ tiên cũng cầm cố không sai biệt lắm, Tô phụ quan chức lại thấp, quanh năm suốt tháng không có chỗ béo tốt, hiện giờ chỉ dựa vào của hồi môn của nàng chống đỡ qua ngày.

Chính bởi vậy, vừa nghe nói phủ Tĩnh Viễn hầu tìm người cho Lục Tễ xung hỉ, Tô phụ liền bận bịu nhanh chóng đáp ứng, nếu có thể cùng Tĩnh Viễn hầu phủ có quan hệ, ngày sau tự nhiên sẽ có rất nhiều chỗ tốt.

Chỉ là lúc ấy người được chỉ định là Tô Dao. . .

Từ thị vừa nghe được tin tức này, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, Tô Dao của nàng thật vất vả mới tìm về được, nàng như thế nào có thể để Tô Dao gả qua.

Vì thế, Từ thị liền đem chủ ý này đánh trêи đầu Tô Đào.

Tô Dao Tô Đào trêи danh nghĩa

đều là nữ nhi của Tô phủ, huống chi trước mắt toàn bộ cô nương trong kinh thành đều không muốn gả qua đó, ai chẳng biết đây là một hố lửa, cùng Tô phủ đáp ứng mối hôn sự này, có lẽ Tĩnh Viễn hầu phủ sẽ đồng ý.

Quả nhiên, người phủ Tĩnh Viễn chỉ do dự một chút liền đồng ý.

Cho nên nói, tuy rằng hôm nay Từ thị lấy giọng điệu khuyên bảo để Tô Đào gả qua, nhưng thực sự chuyện này đã sớm định tốt, không chấp nhận cho Tô Đào cự tuyệt.

Sự tình tuy nói đã định, nhưng trong lòng Từ thị vẫn có chút băn khoăn.

Nhưng ngẫm lại, nàng tốt xấu gì cũng nuôi Tô Đào nhiều năm như vậy, Tô Đào lần này gả qua xem như vì nàng tận hiếu.

Từ thị đáy lòng âm thầm suy nghĩ một phen, đợi về sau Lục Tễ chết, nàng sẽ đem Tô Đào về, sau đó vì Tô Đào tìm một mối hôn sự thích hợp, như thế cũng không tính là bạc đãi Tô Đào.

Nghĩ như vậy, Từ thị liền dần dần cảm thấy đúng lý hợp tình.

Tô Dao cũng khẩn trương xem xét Tô Đào, nàng cùng Từ thị chờ Tô Đào trả lời.

Tô Đào hơi mím môi, sau đó giương mắt nhìn về phía Từ thị: "Được, con gả."

Không khí ngưng trệ trong chớp mắt.

Từ thị cùng Tô Dao đều kinh hãi mở to mắt, các nàng còn tưởng rằng Tô Đào sẽ khóc lóc ầm ĩ, tranh cãi không ngớt, như thế nào hiện tại lại đáp ứng dứt khoát như thế?

Tô Đào nghĩ tới nội dung cốt truyện.

Nguyên chủ sau khi biết được bị gả đi xung hỉ, cư nhiên khóc lóc ầm ĩ, khóc nháo thì có ích lợi gì, cuối cùng cũng phải gả qua.

Tô Đào hiểu được, việc này đã định, một khi đã như vậy, không bằng nàng trực tiếp đáp ứng.

Tại Đại Chu, luôn là cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy, cha mẹ khối thân thể này đều đã qua đời, nên tự nhiên Tô phủ định nàng thế nào, nàng liền phải như thế đó.

Tô Đào đã nghĩ xong, đợi sau khi Lục Tễ bỏ mình, nàng sẽ không về Tô phủ, cầm của hồi môn bên thân, làm chút sự nghiệp, tự mình qua ngày, không can hệ đến việc trong Tô phủ

Bất quá tuy nghĩ thế, Tô Đào đương nhiên không thể nói như vậy.

Tô Đào nửa rũ mi mắt xuống "Nữ nhi lần này gả qua, cũng xem như báo đáp ân tình của

cha mẹ."

Nghe lời nói của Tô Đào, Từ thị có chút ngoài ý muốn.

Từ lúc Tô Dao hồi phủ, Tô Đào ngày càng cực đoan, nửa điểm cũng không được người thích, không nghĩ đến Tô Đào trong lòng thế nhưng còn nhớ kỹ người trong phủ.

Từ bị gợi lên tâm tình từ mẫu, nàng vỗ vỗ tay Tô Đào, sau đó thở dài: " Hài tử ngoan, lần này ủy khuất con rồi."

Nếu trước mắt Tô Đào đã đồng ý, Từ thị liền nói đến sự tình hôn lễ.

"Tĩnh Viễn Hầu bị thương, Tĩnh Viễn hầu phủ trêи dưới đều rất sốt ruột, chúng ta quý phủ cũng không có thời gian chuẩn bị, khó tránh khỏi có chút bất cẩn, bất quá con yên tâm, nhất định sẽ không xuất hiện sai lầm."

Từ thị liên miên nói rất nhiều, Tô Đào từng cái đáp ứng.

Tô Dao rốt cuộc cũng nhẹ nhàng thở ra, tuy ràng Từ thị đã cam đoan với nàng, nhất định sẽ không để nàng gả qua đó, nhưng hiện tại mới xem như thật sự an tâm.Tô Dao ngước mắt nhìn Tô Đào, nhất là khuôn mặt xinh đẹp làm cho người ta không thể rời mắt kia.

Từ lúc nàng hồi phủ, toàn phủ trêи dưới đều thích nàng mà không phải Tô Đào, nàng cơ hồ đem Tô Đào trêи dưới đều so sánh một lượt, chỉ trừ một dạng ——

Đó là dung mạo.

Nàng tuy rằng dung mạo xinh đẹp, cũng có thể coi là mỹ nhân, nhưng lại hoàn toàn không thể cùng Tô Đào so sánh.

Hiện nay rốt cuộc cũng tốt, Tô Đào phải gả qua cho Tĩnh Viễn Hầu Lục Tễ đang hôn mê bất tỉnh kia xung hỉ, nàng sẽ không cần nhìn đến gương mặt này.

Từ nay về sau, Tô Đào rốt cuộc cái gì cúng không sánh bằng nàng.

Nghĩ đến đây, Tô Dao cảm thấy trong lòng rất vui thích.

Thương nghị sự việc thành hôn xong, Từ thị cùng Tô Dao cùng rời khỏi.

. . .

Hôn sự đã định, Tô phủ trêи dưới đều bận rộn.

Tuy nói chỉ là xung hỉ, nhưng Lục Tễ đến cùng là vị quyền cao trức trọng, thứ nên có cũng đều phải có.

Mà hôn sự này đến gấp gáp, dăm ba ngày là phải hoàn thành, Tô phủ trêи dưới bận túi bụi, khắp nơi đều náo nhiệt.

Chỉ trừ một chỗ, chính là trong sân viện Tô Đào.

Trong lòng sáng tỏ, hôn sự này nhìn qua náo nhiệt, nhưng thực chất bên trong là cái hố lửa, coi như Tô Đào gả qua có thể thành Hầu phu nhân, nhưng làm sao biết chức Hầu phu nhân này có thể làm bao lâu.

Cho nên không một người nào thèm lại đây nịnh bợ Tô Đào, thậm chí trốn được liền trốn.

Theo lý mà nói, Tô Đào gả qua là dẫn theo nha hoàn hồi môn, nhưng với thanh danh của Lục Tễ, hơn nữa với tình trạng hiện tại của hắn, không một nha hoàn nào nguyện ý cùng Tô Đào qua làm của hồi môn.

Tô Đào cũng không bắt buộc điểm này, nàng không nghĩ đến để bên cạnh người của Tô phủ, cùng Tô phủ dây dưa không rõ, liền cùng Từ thị nói một tiếng, không mang theo nha hoàn hồi môn, bọn nha hoàn trong phủ có thể xem như nhẹ nhàng thở ra.

Rất nhanh, hết thảy đều chuẩn bị thỏa đáng, chỉ chờ ngày mai xuất giá.

. . .

Một đêm không mộng.

Ngày hôm sau, sau khi Tô Đào đổi hỉ phục đỏ chót, lại để người trang điểm, chờ hết thảy thu thập xong xuôi, kiền ngồi ở trêи ghế chờ kiệu hoa đến.

Đại Chu thường vào thời gian buổi chiều nghênh đón tân nương tử nhập môn, đợi khoảng một canh giờ, người Tĩnh Viễn hầu phủ người liền đến.

Đoàn người cho Tô Đào che khăn tân nương, lại đỡ Tô Đào vào kiệu hoa.

Kiệu hoa một đường đi thẳng đến Tĩnh Viễn hầu phủ.

Tô phủ cùng Tĩnh Viễn hầu phủ cách nhau không xa cũng không gần, dọc đường đi rất náo nhiệt, dân chúng trong kinh thành đều vây quanh ở hai bên đường nghị luận.

Đi ước chừng nửa canh giờ, cuối cùng cũng tới Tĩnh Viễn hầu phủ.

Tuy rằng ngồi bên trong kiệu hoa, Tô Đào cũng nghe được thanh âm náo nhiệt trong Tĩnh Viễn hầu phủ, nghĩ đã tới cũng không ít khách khứa.

Bất quá càng đi vào bên trong, thanh âm náo nhiệt kia lại càng xa, đến cuối cùng chỉ có thể nghe một chút thanh âm diễn tấu.

Hỉ bà bên ngoài kiệu hoa nói với Tô Đào: "Phu nhân, hầu gia trước mắt còn hôn mê, hôn lễ hết thảy chỉ có thể giản lược, chúng ta trực tiếp đến bên trong hậu viện hầu gia."

Lục Tễ vẫn chưa tỉnh lại, bái thiên địa dĩ nhiên là được miễn.

Tô Đào bên trong kiệu hoa lên tiếng, tỏ vẻ đã biết biết.

Lại đi trong chốc lát, cuối cùng tới bên trong sân Lục Tễ, kiệu hoa ngừng lại.

Hỉ bà đỡ tay Tô Đào đi vào bên trong viện.

Cách khăn cô dâu, Tô Đào chỉ có thể nhìn thấy chân mình và gạch đá xanh, ngoài ra cái gì cũng không nhìn được.

Nơi này yên ắng cực kì, trừ tiếng bước chân của nàng cùng hỉ bà, thanh âm nào cũng không có, phảng phất như hồi lâu đều không có người đến qua.

Tô Đào trong lòng bỗng nhiên có chút thấp thỏm.

Tuy nói nàng sớm ra quyết định, nhưng hiện tại mới là cảm giác chân thật.

Trong sách đối với đoạn nữ phụ gả vào đây xung hỉ chỉ qua loa vài trang, nói nữ phụ chịu không ít khổ, cũng không miêu tả cụ thể như thế nào.

Tĩnh Viễn hầu phủ với Tô Đào mà nói, cơ hồ hoàn toàn xa lạ.

Về phần Lục Tễ, trong sách càng chỉ nói mấy chữ.

Mặc kệ nói như thế nào, hơn một tháng sau, nàng đều phải cùng Lục Tễ đang hôn mê này

cùng nhau sinh hoạt.

Nghĩ đến về sau phải đối mặt với đủ loại tình huống, Tô Đào có chút khẩn trương.

Đúng lúc này, bước chân hỉ bà ngừng lại, "Phu nhân, đã đến."

"Cót két" một tiếng, hỉ bà đẩy cửa phòng ra.

Tô Đào hít sâu một hơi, sau đó đi vào.