gặp gỡ bất ngờ

Chương 1

Vùng núi Cô Sơn nổi tiếng là nơi ít ai dám lui tới bởi địa hình hiểm trở và nhiều thú hoang dữ tợn. Người đến đây mà không trở về là chuyện như “cơm bữa”, bởi thế nơi này trở thành địa điểm cấm kỵ, bất cứ đứa trẻ nào cũng được người lớn dạy rằng không được bén mảng đến.

Ấy thế mà vào một ngày trên vùng núi ấy, bên trong một căn nhà nhỏ bỏ hoang chỉ có mỗi chiếc bàn gỗ mục không có nổi một chiếc ghế, giường thì đã gãy thành nhiều mảnh, dưới nền nhà đầy bụi đất đã lâu không người quét dọn lại có sự xuất hiện của bảy người.

Năm người đang ngồi trước cửa căn nhà, hứng thứ ánh sáng yếu ớt từ ngọn đèn dầu được đặt trên cái bàn phía trong. Họ đang nhấm nháp từng miếng thịt bò khô cùng những chai rượu đã được đổ đầy. Bên trong nhà là một tên côn đồ bặm trợn, kẻ có máu mặt nhất ở đây, đang dùng cơ thể to lớn của mình đè một cô gái trẻ xuống nền đất lạnh và ẩm.

"Á... buông tôi ra, buông tôi ra…" tiếng la hét thảm thiết của cô gái liền bị những tiếng “chát”, “chát” làm cho đứt quãng. Từng cái tát như trời giáng vào hai má khiến gương mặt của Khương Dao đau rát. Mái tóc đen buộc dài bị nắm chặt, giật mạnh lên.

Gương mặt gớm ghiếc của gã đàn ông kề sát vào gương mặt trắng nõn của cô gái trẻ vừa bước sang tuổi mười tám, ánh nhìn của gã đầy vẻ uy hiếp và thiếu kiên nhẫn.

"Con mẹ mày, được ông đây hầu hạ là tốt lắm rồi, còn định ra vẻ tiểu thư hả? Được, cứ nằm đó giạng chân ra và giả làm tiểu thư đi, rồi ông đây chơi mày đến cùng" những lời thô tục liên tục phát ra từ miệng gã khiến cô không tài nào chịu nổi. Trong ánh mắt cô hiện lên vẻ sợ hãi. Gã vừa nói vừa liếc xuống chiếc áo đồng phục trắng tinh cùng chiếc váy tối màu trên người cô: "Dù gì ngày mai cũng thành cái xác lạnh, thôi thì mày cứ để ông đây và đồng bọn tận hưởng một chút đi, con điếm bẩn thỉu."

Khương Dao run rẩy vì sợ hãi. Dù đã nghe rất nhiều lời lăng mạ, cô vẫn không tài nào chấp nhận được những lời nói thô tục như thế này.

"Xin... chú hãy tha cho tôi, ba tôi sẽ cho tiền chú, chú hãy suy nghĩ lại đi" cô khẩn khoản.

Gã đàn ông cười khẩy một cái, phun một miếng nước bọt xuống chiếc áo của cô, tỏ vẻ khinh thường.

"Ha… tiền sao? Mày có chắc ba mày sẽ chuộc mày không? Trong khi ông ta là người kêu tao bắt mày mà. Ha…"

Nghe như tiếng sét ngang tai, Khương Dao không thể tin được lời nói phát ra từ miệng hắn. Ba... ba... người đó lại làm thế với cô sao? Ba không muốn cô ngáng đường Khương Nguyệt, em gái cô, để cho con bé được kết hôn cùng Hứa Triệu Minh sao? Lẽ nào lại như thế? Cũng có thể, vì... ông ta đâu có thương yêu cô. Khương Dao cô đây mãi mãi chỉ là người đứng sau em gái mình.



“Rẹt!” Chiếc áo đồng phục trắng tinh tươm bị xé thành hai mảnh, để lộ cơ thể thiếu nữ trong trắng thuần khiết như trăng tròn. Hai tay Khương Dao dùng sức ôm trọn cơ thể của mình, cô run rẩy, cố lùi về phía sau. Gã đàn ông nhanh chóng cởi áo ra, để lộ những hình xăm con rắn đáng sợ quấn tròn trên khắp cơ thể. Gã cười ha hả, hai tay xoa xoa như đang chuẩn bị ăn món ngon khoái khẩu, rồi nắm cổ chân trắng nõn của cô mà kéo mạnh.

"Đến đây nào..."

“Vù” một cơn gió mạnh lướt qua, len lỏi vào những vết hở trên tường nhà làm ngọn đèn dầu lay động. Một người đàn ông xuất hiện như một vị thần mang hơi thở chết chóc ngay phía sau cô. Cô ngoái đầu nhìn lại, thấy một gương mặt lạnh lùng, ánh mắt đen sâu thẳm dường như đang phản chiếu hình bóng của cô.

Người vừa đến mặc một bộ trang phục cổ màu đen dài bên trong, bên ngoài khoác một chiếc áo màu đỏ đậm ma mị cũng dài đến mắt cá chân. Tóc hắn đen nhánh, dài tới gối, xõa ra trông như một dòng sông đen huyền bí có thể cướp đi sinh mạng của bất cứ ai. Dù không gian thiếu sáng, da hắn lại trắng đến mức nổi bật.

Nhận thấy điều bất thường, Khương Dao nhìn xung quanh. Mọi thứ đều đã dừng lại, những người đàn ông ngồi bên ngoài, người đàn ông nắm cổ chân cô và cả ngọn đèn đều không có bất cứ động tĩnh nào.

Kẻ mới đến cất giọng, một giọng nói trầm đáng sợ như ma quỷ khiến ai nghe cũng phải rùng mình: "Cô gái, chỉ cần cô ký khế ước với ta, ta sẽ cứu cô. Bằng không, cô cứ xác định bỏ mạng tại đây đi."

Hắn nhìn qua cơ thể cô một lượt, thờ ơ nói: "Bọn chúng sẽ làm nhục cô rồi quăng cơ thể này cho sói bên ngoài cắn xé, ngấu nghiến, rồi cô sẽ chết dần chết mòn trong đau đớn. Cô có thích những điều đó không?"

Hắn xòe bàn tay ra, một vòng xoáy màu đen hiện lên, một tờ giấy cổ màu vàng lơ lửng trong không trung, trên đó chi chít những ký tự kỳ lạ, Khương Dao nhìn mà không hiểu tí gì. Lý trí mách bảo cô không nên chấp nhận, cô có thể cảm thấy một sự nguy hiểm tột cùng toát ra từ kẻ này, nhưng nhìn vào sự thật tàn khốc trước mắt, cô lại không dám đối mặt.

Cô run rẩy hỏi hắn: "Chú... là ai?"

Hắn nhìn cô rồi nở một nụ cười nhẹ. Vén mái tóc dài chực chờ rủ xuống mặt của mình, hắn chậm rãi nhả từng câu chữ: "Ta không phải người, cũng không phải ma. Ta là ác quỷ từ thiên đường đến đây ban phước lành cho cô."